Chương 4: Sát khí gợn sóng
Edit: ฅ^•ﻌ•^ฅ
Tấm lụa trắng dài hơn một trượng nhẹ bay bay, bị Lạc Sanh đưa tay ra bắt lấy, nắm trong lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào nó như suy tư gì.
Sắc mặt Hồng Đậu có chút khó coi, giọng gấp gáp nói: “Cô nương, nô tỳ lập tức đem thứ đồ đen đủi này đi thiêu.”
Lạc Sanh liền hiểu ra: “Đây là tấm lụa trắng ta đùng để treo cổ tự tử?”
“Còn không phải sao, lúc ấy một mảnh hỗn loạn nô tỳ không chú ý hết, còn tưởng rằng đã được người khác dọn dẹp, ai mà biết lại rơi ở chỗ này…” Hồng Đậu ríu rít giải thích, duỗi tay muốn lấy mảnh lụa trắng trong tay Lạc Sanh.
Lạc Sanh cầm mảnh lụa trắng không buông tay, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bài trí trong phòng rồi nhìn về phía xà nhà.
Hồng Đậu ngẩn ra, sau đó thần sắc đại biến: “Cô nương, không phải ngài, ngài còn luẩn quẩn trong lòng chứ?”
Ánh mắt Lạc Sanh dừng ở trên mặt Hồng Đậu, bình tĩnh hỏi: “Ta là người luẩn quẩn trong lòng à?”
“Không phải ạ, tuy rằng Tô nhị công tử sinh ra tuấn tú, nhưng người càng tuấn tú hơn hắn ta ở kinh thành ngài cũng từng đùa giỡn rồi, sao lại vì một tiểu tử ở nông thôn mà tự sát chứ?”
Khoé miệng Lạc Sanh hơi hơi nhếch lên.
Rốt cuộc vị Lạc cô nương này là người nào, nàng thật là thụ giáo.
“Cô nương, ngài đưa tấm lụa trắng đó cho nô tỳ đi.”
Lạc Sanh không để ý đến Hồng Đậu cầu xin, vung tay lên, một đầu tấm lụa trắng vòng qua xà nhà rồi rũ xuống.
Lông tơ của Hồng Đậu đều dựng lên, nhào qua ôm lấy Lạc Sanh.
Lạc Sanh vỗ vỗ đầu tiểu nha hoàn, phân phó: “Đi mang cái ghế lúc trước ta dùng để treo cổ tự tử tới.”
Hồng Đậu theo bản năng buông tay, nhảy nhót bê cái ghế tròn nhỏ lại đây, đặt ở ngay phía dưới chỗ tấm lụa trắng buông xuống.
Làm xong hết thảy, tiểu nha hoàn cho chính mình một bạt tai: “Mình đang làm gì vậy?”
Lạc Sanh thấy thế, hơi hơi cong khóe môi.
Nàng đã sớm nhìn ra, tuy rằng tiểu nha hoàn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng vẫn luôn chấp hành phân phó của chủ tử.
Đây là yêu cầu trước nhất của nàng.
Một chân Lạc Sanh bước lên ghế tròn.
Hồng Đậu sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, ôm hai chân Lạc Sanh, âm điệu cũng thay đổi: “Cô nương, ngài thật sự còn muốn chết một lần nữa sao?”
Phía trên truyền đến giọng nói gợn sóng bất kinh: “Đương nhiên là không, ta chỉ là muốn nghiệm chứng một suy đoán. Buông tay đi.”
Hồng Đậu không tự giác buông tay ra, ngửa đầu nhìn Lạc Sanh đã đứng trên ghế tròn, ngơ ngác hỏi: “Ngài muốn nghiệm chứng cái gì vậy?”
Lạc Sanh cầm chỗ bị đứt ra của tấm lụa trắng.
Tấm lụa trắng này có một chỗ thắt nút, hiển nhiên là được thắt trước khi thắt cổ, mà chỗ bị đứt còn lại là bị người ta cắt khi cứu Lạc Sanh.
Lạc Sanh cầm chỗ bị đứt, lụa trắng liền lại thành một vòng tròn.
Hồng Đậu run sợ trong lòng nhìn chằm chằm động tác của Lạc Sanh, chuẩn bị cứu người bất cứ lúc nào.
Lần trước chính là nàng ấy cứu cô nương, hiện giờ cũng coi như có kinh nghiệm.
Lạc Sanh đung đưa lụa trắng một chút, trong giọng nói nhiều thêm một tia lạnh lẽo: “Ba ngày trước, chính ta dùng tấm lụa trắng này đạp lên cái ghế tròn này treo cổ lên tự tử à?”
“Đúng vậy.”
“Đã nhìn ra chưa?” Lạc Sanh cúi người, tới gần lụa trắng.
Hồng Đậu thật cẩn thận gật đầu, ánh mắt mang theo mờ mịt.
Nàng ấy muốn nói chưa nhìn ra gì hết, như vậy lỡ cô nương có chết cho nàng ấy xem hay không?
Lạc Sanh nhìn ra đáp án từ trong ánh mắt tiểu nha hoàn, không hề khó xử đối phương, chỉ vào tấm lụa trắng rũ ở trước ngực nói: “Lụa trắng ở vị trí này, nếu ta treo cổ tự tử còn phải uốn gối cong chân lên, có phải quá uất ức cho mình rồi hay không?”
Hồng Đậu sửng sốt, không khỏi phụ họa: “Đúng vậy, quá uất ức rồi.”
Đã muốn tìm chết còn dùng tư thế không tiện như vậy? Huống chi cô nương nhà nàng ấy là người chưa bao giờ để mình uất ức.
Lạc Sanh bước từ trên ghế tròn xuống, kệ cho tấm lụa trắng phất phơ, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Hồng Đậu, ngươi còn không rõ sao, không phải ta muốn treo cổ tự tử, là có người hại ta.”
“Thật, thật ư?” Lưỡi Hồng Đậu cũng xoắn lại.
Lạc Sanh nhìn Hồng Đậu, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ: “Huống chi ta có muốn chết hay không, bản thân mình lại không biết sao?”
Hồng Đậu không còn nghi ngờ, nhịn không được kinh hô lên.
Đầu ngón tay hơi lạnh dừng ở bên môi nàng ấy, chặn tiếng kinh hô trở lại.
Trong mắt Hồng Đậu tràn đầy hoảng sợ và phẫn nộ, hỏi: “Cô nương, đến tột cùng là ai muốn hại ngài? Thật là to gan lớn mật!”
Lạc Sanh cũng suy nghĩ vấn đề này.
Hòn ngọc quý trên tay Lạc đại đô đốc, ngay cả lão thái thái Thịnh phủ cũng không bày ra cái giá trưởng bối, lại có người hạ sát thủ với Lạc cô nương ngay ở khuê phòng của nàng.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Cơn gió đầu xuân mang theo hơi lạnh ùa vào từ song cửa sổ, làm tấm lụa trắng đang tĩnh lặng bay lên, tựa như trong phòng có sát khí không thể nhìn thấy bắt đầu kích động.
Hồng Đậu bất giác run lập cập, phẫn nộ càng đầy, đằng đằng sát khí nói: “Cô nương, chúng ta phải tìm ra người hại ngài, xử chết người đó!”
Lạc Sanh gật đầu: “Đang có ý này.”
Nàng đã từng chết, cho nên càng tiếc mệnh hơn, nhất định phải tìm ra người hại Lạc Sanh.
“Ngồi đi.” Lạc Sanh chỉ chỉ ghế tròn.
Hồng Đậu cũng không chê chiếc ghế tròn này là cô nương nhà mình từng dẫm lên để thắt cổ, ngồi xuống một cái.
Một tay Lạc Sanh chống cằm, thần sắc đạm nhiên: “Vậy nói cho ta biết chuyện trước khi treo cổ tự tử đi.”
Hồng Đậu ngẩn ra, nhìn vẻ bình tĩnh của Lạc Sanh, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc đang chậm rãi lớn lên trong lòng: “Cô nương, chẳng lẽ ngài không nhớ ư?”
Lạc Sanh đúng lý hợp tình gật đầu: “Đúng vậy, cái gì cũng không nhớ.”
Hồng Đậu che miệng kinh hô: “Tại sao lại như vậy?”
Lạc Sanh tươi cười tự nhiên: “Có lẽ là đi qua quỷ môn quan một chuyến, không cẩn thận uống mấy ngụm canh Mạnh Bà.”
“Thật sự có Mạnh Bà nấu canh ở bên cạnh cầu Nại Hà ư?”
Lạc Sanh nhìn Hồng Đậu, ánh mắt hơi lạnh đi: “Hồng Đậu, ngươi phải nhớ, cho dù ta có nhớ rõ hay không, thì vĩnh viễn vẫn là chủ tử của ngươi.”
Hồng Đậu nghiêm mặt lại, không dám hỏi đông hỏi tây nữa, kể ra nguyên nhân Lạc Sanh treo cổ tự tử.
“Hơn một tháng trước chúng ta tới huyện Kim Sa, ngài ngẫu nhiên gặp được Tô nhị công tử rồi muốn kết bạn, nhưng lại bị đối phương cự tuyệt. Sau vài lần như thế, ngài liền đi tìm Thịnh lão thái thái nói thích Tô nhị công tử ——”
“Ta đi tìm ngoại tổ mẫu lúc nào?” Lạc Sanh ngắt lời Hồng Đậu nói.
“Ba ngày trước.”
Ánh mắt Lạc Sanh hơi lóe lên: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó đã bị cự tuyệt đó!” Khi Hồng Đậu nói câu này thì lòng đầy căm phẫn, “Lão thái thái cũng quá bất cận nhân tình, tất nhiên ngài liền tức giận, sau khi trở về còn tức tới khóc lên đó… Sau đó thì ngài nghỉ ngơi, nô tỳ cảm thấy không thích hợp nên vào phòng rồi mới phát hiện dưới xà nhà có một người treo ——”
Nói đến đây, khuôn mặt tiểu nha hoàn trắng bệch, hiển nhiên là sợ khúc sau đó.
“Làm thế nào mà phát hiện không thích hợp?” Lạc Sanh cảm thấy như đã tìm được chỗ đột phá.
Hồng Đậu vỗ vỗ ngực: “Ngài có thói quen ngủ trưa, nô tỳ nhân lúc ấy muốn ra phố sau đến chỗ mấy người bán hàng rong mua một vài món đồ chơi, đi được nửa đường thì phát hiện quên mang tiền theo nên mới quay lại. Vốn dĩ nô tỳ không dám quấy rầy giấc ngủ trưa của ngài, ai ngờ đứng ở gian ngoài không nghe được tiếng ngáy, nhất thời cảm thấy kỳ quái nên tiến vào xem thử.”
Biểu cảm của Lạc Sanh có chút cứng lại.
Nói cách khác, vị Lạc cô nương này có thói quen ngáy ngủ.
Vậy thì không khó để giải thích nguyên nhân vì sao từ khi nàng tỉnh lại phát hiện các nha hoàn khác đều canh giữ ở bên ngoài, hiếm khi vào phòng. Đổi lại là nàng, đại khái ngoại trừ nha hoàn thân cận nhất cũng không hy vọng những người khác tới gần.
Lạc Sanh sắp xếp suy nghĩ lại một chút, lại hỏi: “Trước khi ta ngủ trưa có người nào từng tới không?”
“Có!” Hồng Đậu xoè ngón tay bắt đầu đếm, “Tiểu công tử từng tới, đại biểu cô nương và nhị biểu cô nương cũng từng tới……”
Tiểu công tử là chỉ em trai của Lạc Sanh – Lạc Thần, đại biểu cô nương là Thịnh Giai Ngọc, nhị biểu cô nương là Thịnh Giai Lan – thứ muội của Thịnh Giai Ngọc.
“Thuật lại tình huống khi bọn họ tới, bao gồm đã từng nói những gì.”