Chương 32
Người nào sẽ xuất hiện trong toà nhà đã bỏ hoang lâu nay lúc đêm khuya tĩnh lặng?
Bàn tay Lạc Sanh nắm chủy thủ càng chặt hơn.
Càng khiến nàng kinh sợ chính là, vậy nhưng người nọ đi thẳng đến chỗ của nàng.
Một bước, hai bước, ba bước…
Người nọ đã gần trong gang tấc, làm Lạc Sanh không thể không nắm chặt chủy thủ rồi giơ lên, chuẩn bị chém ra chuôi chủy thủ chém sắt như chém bùn này bất cứ lúc nào.
Khi nàng còn là Thanh Dương quận chúa đã từng học quyền cước cưỡi ngựa bắn cung, đây là yêu cầu của phụ vương với nàng.
Theo lời phụ vương nói, học chút công phu bàng thân không phải chuyện xấu, ít nhất sau này khi muốn tấu tuấn mã thì dựa vào bản thân mình là được, cũng không làm bọn hạ nhân khó xử.
Nàng vẫn luôn nghe lời, quyền cước cưỡi ngựa bắn cung học được đều không kém.
Mà hiển nhiên Lạc cô nương cũng từng tập võ, dù là trình độ cao hay thấp, chỉ nói đến điều kiện thân thể cũng mạnh hơn chút so với nàng.
Ngẫm lại cũng không kỳ lạ, không có việc gì là lãnh một đám hạ nhân lên phố, cô nương gặp rắc rối thì ít nhất cũng sẽ quất roi gì đó.
Lạc Sanh cảm thấy một thanh chủy thủ cũng không bảo đảm lắm, suy xét đến việc hôm nay không mang theo roi dài kia của Lạc cô nương lại khom lưng nhặt lên một cục đá.
Người nọ dừng lại cách Lạc Sanh khoảng hơn một trượng, đột nhiên quỳ xuống.
Đồng tử của Lạc Sanh co rụt lại.
Nếu nàng không nhìn lầm, phương hướng người nọ đối mặt là… tòa tú lâu kia.
Người nọ dập đầu với hướng tú lâu mấy cái, tiếp theo lại là từng tiếng sột sột soạt soạt vang lên, vô cùng rõ ràng trong toà hoang trạch trống trải tồi tàn.
Lạc Sanh nhờ ánh trăng mà miễn cưỡng nhìn thấy người nọ tháo tay nải xuống, nhưng không nhìn rõ là lấy ra cái gì.
Mãi đến khi một mùi hương quen thuộc bay tới.
Đó là mùi hương lúc nãy nàng mới ngửi từ việc đốt giấy tiền —— một mùi hương nhàn nhạt rất dễ dàng làm tâm tình con người ta trầm trọng.
Ngay khi Lạc Sanh mới phản ứng lại người nọ đang làm gì, tiếng khóc áp lực đột nhiên vang lên.
Lạc Sanh lập tức ngừng hô hấp.
Hôm nay là ngày giỗ của trên dưới mấy trăm người ở Trấn Nam Vương phủ, ngay lúc này mà tới vương phủ đốt tiền giấy, nàng dám khẳng định quan hệ của người trước mắt cùng vương phủ không cạn, thậm chí có thể là người sống sót!
Nghĩ đến khả năng như vậy, Lạc Sanh không cách nào mà không kích động.
Tiếng nức nở vụn vặt bay tới theo gió, cùng với đó là tro tiền xám xịt.
Hôi điệp (bướm xám-tro tiền) nghịch ngợm dừng ở trên vạt áo màu đen của Lạc Sanh, lại không cách nào khiến nàng chú ý dù chỉ một chút.
Tất cả sự chú ý của nàng đều dành cho nữ tử đang khóc thút thít trước mắt.
“Quận chúa, nô tỳ tới thăm ngài đây…”
Lạc Sanh như bị sét đánh, không thể động đậy một chút nào.
Giọng nói này… Là Tú Nguyệt!
Nàng có bốn đại nha hoàn, khi xuất các đã mang đi Sơ Phong giỏi quản lý và Triều Hoa giỏi trang điểm, để lại Giáng Tuyết thân thủ xuất chúng và Tú Nguyệt có trù nghệ không tồi thay nàng phụng dưỡng mẫu phi.
Đêm này mười hai năm trước, Vệ Khương vén khăn hỉ của nàng ra xong thì đến tiền viện kính rượu, nàng ngồi ở mép giường hỉ lẳng lặng chờ tân lang quân trở về.
Ngọn nến hỉ to bằng cánh tay trẻ con cháy bừng bừng, lâu lâu lại nổ lên tiếng chúc hoa vang vui mừng.
Nhưng người nàng chờ được không phải là Vệ Khương, mà lại là Giáng Tuyết cả người đầy máu.
Giáng Tuyết cùng lớn lên với nàng từ nhỏ, Giáng Tuyết được đích thân sư phó dạy nàng quyền cước khen thiên tư trác tuyệt xông vào tân phòng, ngã xuống trước mặt nàng, liều mạng dùng một hơi cuối cùng mang tin dữ của Trấn Nam Vương phủ cho nàng.
Sau khi tỉnh lại ở Kim Sa, vô số lần hồi ức về ngày ấy, ngoại trừ đau lòng Lạc Sanh còn có một tia may mắn.
Nàng cảm kích Giáng Tuyết.
Nếu không có Giáng Tuyết liều chết truyền đến tin tức, nàng sẽ như bao tân nương khác, cùng hôn phu tân hôn động phòng, trở thành kẻ ngốc mà đến chết cũng không thể tha thứ cho mình.
Giáng Tuyết báo tin đã chết, Sơ Phong và Triều Hoa làm của hồi môn đến Bình Nam Vương phủ cũng không có khả năng còn sống, không nghĩ tới Tú Nguyệt ở lại Trấn Nam Vương phủ vẫn còn sống!
Đầu ngón tay Lạc Sanh run nhẹ, dùng hết sức lực toàn thân mới khắc chế được xúc động tiến lên tương nhận cùng Tú Nguyệt.
Đối với nàng mà nói chỉ là nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nhưng đối với Tú Nguyệt là đã qua mười hai năm, thậm chí nàng còn thay đổi một bộ thân xác khác.
Ít nhất hiện tại nàng không có cách nào lấy thân phận quận chúa để tương nhận cùng Tú Nguyệt.
Tiếng nức nở trong gió càng thêm bi thương, những âm thanh nỉ non đó rơi vào tai Lạc Sanh từng chữ một.
“Giáng Tuyết, ngươi cái đồ phải chém ngàn đao, vì sao muốn đi báo tin cho quận chúa chứ, rõ ràng quận chúa không cần chết… hu hu hu, không oán được ngươi, ta biết quận chúa tình nguyện chết cũng không muốn ở lại Bình Nam Vương phủ…”
Lạc Sanh yên lặng nghe Tú Nguyệt khóc lóc nói năng lộn xộn, khóe mắt dần dần ướt.
Bốn đại nha hoàn hầu hạ nàng từ nhỏ đều là người rất hiểu nàng, cho nên Giáng Tuyết biết rõ nàng sẽ tìm tử lộ cũng muốn tới báo tin, Tú Nguyệt có muôn vàn oán giận cũng không oán được.
Các nàng đều rõ ràng, tình huống như vậy với nàng mà nói thì thà chết còn nhân từ hơn so với tồn tại.
Nàng từng dạy dỗ các nàng, đừng dùng việc mình tự cho là đúng mà thay người khác làm chủ, đúng là các nàng đã làm được.
Gió hơi lớn, đống tiền giấy kia cháy thật nhanh, Tú Nguyệt lại cho từng xấp tiền giấy vào ngọn lửa.
“Giáng Tuyết, Sơ Phong, Triều Hoa, các ngươi ở bên đó hầu hạ quận chúa cho tốt, tạm thời làm cả phần việc của ta nữa, chờ ta nghe được tin tức về tiểu vương gia thì sẽ đi gặp các ngươi… u hu hu, quận chúa quá khổ rồi, ta phải có tin tức tốt mới có thể đi gặp nàng…”
Lạc Sanh trốn ở sau cây đã không thể hít thở được nữa.
Nàng nghe được cái gì?
Tiểu vương gia —— nàng không nghe lầm, Tú Nguyệt nói chính là tiểu vương gia!
Chẳng lẽ là bào đệ của nàng còn sống?
Chuyện này không có khả năng, ấu đệ là nhi tử duy nhất của phụ vương, nếu Trấn Nam Vương phủ gặp tai họa ngập đầu, sao có thể bỏ qua cho đứa bé.
Trong đầu Lạc Sanh có vô số suy nghĩ xoay quanh, cuối cùng toàn bộ những suy nghĩ ấy hóa thành một cái: Nàng muốn tương nhận cùng Tú Nguyệt!
Chỉ có tương nhận cùng Tú Nguyệt, nàng mới có thể cởi bỏ những nghi hoặc này.
Chủ cần Lạc Sanh nghĩ đến khả năng bào đệ còn sống đã kích động đến run cả người.
Ấu đệ là con của phụ vương và mẫu phi lúc tuổi già, mới sinh ra mấy ngày đã gặp phải thảm hoạ như vậy.
Thậm chí ấu đệ của nàng còn không có đại danh, chỉ được đặt một cái nhũ danh là Bảo Nhi.
Ông trăng trên trời đã trốn vào trong mây, Tú Nguyệt gục ở trên mặt đất khóc đến mức có chút quên mình.
Gió thổi lên lọn tóc của Lạc Sanh, nàng đứng ở phía sau cây vẫn không nhúc nhích.
Một người quá đau lòng, dù gì cũng phải khóc ra một trận mới dễ chịu.
Nàng muốn chờ tới khi Tú Nguyệt khóc đủ rồi mới đi qua.
Còn nàng thì, bây giờ nàng không có tư cách khóc than, càng không có tư cách dễ chịu.
Những tờ tiền giấy đã đốt thành tro tẫn bị gió cuốn thổi tan, tiếng khóc dần dần lặng đi.
Lạc Sanh vừa muốn bước chân ra, cả người lại căng chặt lần nữa.
Ngoài nàng và Tú Nguyệt, lại có thêm một người.
Đó là một nam tử mặc hắc y có thân hình cao lớn, bởi vì đưa lưng về phía nàng nên không nhìn rõ bộ dáng, nhưng nàng có thể chắc chắn người này có thân thủ xuất chúng.
Người này lại là ai? Chẳng lẽ là theo dõi Tú Nguyệt mà đến?
Ý nghĩ trong lòng Lạc Sanh quay nhanh, đã thấy hắc y nam tử lặng yên không một tiếng động tới gần Tú Nguyệt, cầm đao chém về phía sau cổ Tú Nguyệt.
Trong chớp mắt, Lạc Sanh không nghĩ nhiều nữa, cầm hòn đá lên ném về phía ót của nam tử.
Chỉ trong một giây, nam tử ăn hòn đá vào đầu ngã xuống, nghe được động tĩnh thì Tú Nguyệt bỗng nhiên xoay người, che miệng liên tục lui về phía sau.
Lạc Sanh chớp chớp mắt, cảm thấy vận khí không tồi.
Nàng có một loại trực giác, nếu không phải chọn ra tay ngay lúc nam tử kia động thủ với Tú Nguyệt, người ngã xuống là ai thì khó nói.
Lạc Sanh xoay người lại đỡ Tú Nguyệt, thuận tiện nhìn lướt qua khuôn mặt nam tử.