Chương 24
Nghe Thải Hà bẩm báo xong, Thịnh lão thái thái rụt rè ho khan một tiếng: “Dọn cơm lên đi.”
Thải Hà đem từng món thức ăn phòng bếp lớn đưa tới bày ra trước, không ngờ trùng hợp là bên trong cũng có một phần thịt kho tàu.
Thịnh lão thái thái nhìn lướt qua là hết muốn ăn.
Không phải bày biện khó coi, cũng không phải hương vị khó ăn, đầu bếp của Thịnh phủ không đến mức tệ như thế, nhưng mà những món ăn giống nhau, nhiều năm qua đều là tiêu chuẩn như vậy, đã sớm ăn đến ngấy, ăn là phiền.
Thải Hà vừa thấy biểu cảm của Thịnh lão thái thái, vội đem hộp đồ ăn Hồng Đậu đưa tới mở ra, lấy ra từ bên trong một cái âu gốm màu đen.
Nắp âu màu đen vẽ hỉ thước đăng mai vừa mở ra, một mùi hương lập tức xông ra.
Thịnh lão thái thái không khỏi duỗi cổ ra xem.
Chiếc âu gốm đáy bằng màu đen, bày từng miếng thịt kho chỉnh chỉnh tề tề trong suốt như hổ phách, mặt trên rải hành thái nhỏ xanh biếc, khiến người nhìn vào là tăng cảm giác thèm ăn.
Thịnh lão thái thái dùng đũa chọc một cái.
Miếng thịt màu hổ phách đàn hồi, chiếc đũa dễ dàng chọc vào, xuyên qua miếng thịt ba chỉ bảy tầng.
Ánh mắt Thịnh lão thái thái sáng lên, không khỏi khen: “Thịt ngon!”
Tiếp theo chính là cắn vào một miếng, thịt nạc chắc mà không cứng, thịt mỡ mềm mà không ngấy, lớp da mang theo cảm giác dai dai, vị thịt thơm ngọt vừa đúng càng khiến cho tầng tầng lớp lớp vị ngon mỹ diệu đẩy lên đến cực hạn.
Thịnh lão thái thái nhắm mắt lại im lặng.
Đại nha hoàn Thải Hà hầu hạ ở bên cạnh xưa nay ổn trọng, lúc này lại nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.
Rốt cuộc hương vị như thế nào, ngài có thể chít một tiếng không!
Hiển nhiên Thịnh lão thái thái không có hứng thú giao lưu cùng nha hoàn, hoặc nói chuyện linh tinh, ngược lại nhanh chóng gắp thêm một miếng thịt.
Lại gắp một miếng thịt……
Chỉ một lát sau chiếc đũa lại gắp vào không khí.
Thịnh lão thái thái chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng, lẩm bẩm: “Hết rồi?”
Sao bà nhớ chỉ vừa mới động đũa thôi mà.
Thải Hà vội nói: “Ngài cũng đã ăn sáu miếng rồi, ăn nhiều sẽ khó tiêu hóa.”
Thịnh lão thái thái nhìn chằm chằm cái âu rỗng không, tâm tình trầm trọng: Rõ ràng vừa vào bụng đã tiêu hóa xong, mấy nha đầu mù này rắp tâm gì à!
Thôi, tạm chấp nhận lấp đầy bụng đi.
Thịnh lão thái thái đổ một chén cơm tẻ vào trong chiếc âu gốm đen, trộn đều cùng nước sốt đặc sệt rồi bắt đầu ăn.
Một lát sau, lão thái thái trung khí mười phần phân phó Thải Hà: “Thêm một chén cơm nữa.”
ฅ^•ﻌ•^ฅ
So với sự lạc quan của Thịnh lão thái thái, không khí ở Tô phủ giờ phút này lại trầm thấp.
Tô thái thái vò khăn tức giận đến phát run: “Chẳng lẽ Lạc cô nương kia là sao chổi của Tô gia chúng ta à, sao cứ dính lên là y như rằng không có chuyện tốt!”
Nói tới đây, bà ta liếc nhìn hai đứa con gái quỳ gối trước mặt, cả giận nói: “Hai đứa con cũng vậy, biết rõ Lạc cô nương là một Hỗn Thế Ma Vương, vì sao còn chạy đến trước mặt nàng?”
Nếu không phải tiểu nữ nhi nhiều chuyện, sao có thể làm thứ tử liên lụy vào!
“Là con gái sai, con nên mang muội muội hồi phủ sớm hơn…”
Quỳ bên cạnh Tô Đại cô nương, Tô nhị cô nương đỏ vành mắt nói: “Không liên quan đến đại tỷ, họa là con gây ra, người muốn phạt thì phạt con đi.”
Tô Diệu đã mở miệng: “Nương, người đừng trách mấy muội muội. Nhị muội và Thịnh Nhị cô nương giao hảo, chỉ là bất bình thay nàng mà thôi, ai có thể nghĩ đến lại có chuyện bên trong như vậy.”
Tô thái thái cười lạnh: “Ta vốn tưởng rằng gia phong Thịnh gia ngay thẳng, hiện giờ xem ra cũng chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, sau này các con ít chạy đến Thịnh phủ đi.”
Tô Đại cô nương và Tô nhị cô nương đồng thời đáp vâng.
Tô thái thái lấy khăn lau lau khóe mắt, nhìn nhi tử mà trong mắt tràn đầy thương tiếc: “Nương chỉ là đau lòng con, vô cớ chọc một thân phiền phức.”
Tô Diệu cười cười, mang theo vài phần không cho là đúng: “Nhi tử cũng không để ý những thứ đó. Hơn nữa, dù sao nhi tử cũng là nam tử, những nghị luận đấy qua chút thời gian cũng sẽ tan, không ảnh hưởng gì đến con.”
Tô thái thái miễn cưỡng gật đầu, nhưng nói cho cùng, vô cớ dính phải chuyện phiền lòng này cũng ảnh hưởng tâm tình, ban đêm trằn trọc, khi đi tiểu đêm bị lạnh nên ngã bệnh.
ฅ^•ﻌ•^ฅ
Chuyện xấu của Thịnh Nhị cô nương rất nhanh đã thành đề tài tám chuyện trà dư tửu hậu của người huyện Kim Sa, làm hại người Thịnh phủ cũng ít ra cửa hơn.
Đối với việc mang lại ảnh hưởng cho Thịnh phủ, Lạc Sanh không có phản ứng.
Hoặc nói là, trong mắt nàng người mang đến sự ảnh hưởng này chính là Thịnh Giai Lan, trái lại nếu chỉ trích người bị hại mới là hoang đường buồn cười.
Rất nhiều người lại không nghĩ như vậy.
Hồng Đậu cầm túi tiền bước vào sân của phòng giặt đồ, vừa lúc nghe thấy một người nghị luận.
“Biểu cô nương cũng không thèm suy nghĩ cho Thịnh phủ, làm hại chúng ta ra cửa cũng không dám ngẩng đầu ——”
Nghe được động tĩnh, mấy bà tử đang mang đồ ra phơi nắng đồng thời quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt hung thần ác sát của Hồng Đậu thì đồng thời hoa mắt.
Một hồi lâu, một bà tử có chút nhanh nhạy cười gượng nói: “Hồng Đậu đại tỷ đưa quần áo tới à?”
Hồng Đậu banh mặt nhìn qua mấy bà tử, âm u hỏi: “Những lời vừa nãy là ai nói?”
Mấy bà tử không khỏi nhìn về phía một bà tử mặt vuông dài.
Bà tử mặt vuông dài tát miệng mình một cái: “Xem cái mồm thối của ta này, chỉ nói hươu nói vượn, Hồng Đậu đại tỷ ngài ngàn vạn đừng so đo với một lão bà tử như ta.”
Hồng Đậu cẩn thận đánh giá bà tử một cái, kéo dài giọng, nói: “Là bà à.”
Bà tử nghe được thì hãi hùng khiếp vía, vừa tát vào miệng của mình vừa nhận sai: “Là ta, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, coi như ta đánh rắm đi……”
Mấy ngày trước đây đã có mấy hạ nhân bị xử trí bởi vì truyền loạn lời đồn nhị cô nương bị biểu cô nương bắt nạt, tuy mỗi hạ nhân trong Thịnh phủ đều cảm thấy bất an, nhưng loại ngầm nghị luận này lại không có khả năng ngăn chặn.
Bà tử chỉ hận mình xui xẻo, bị bắt gặp ngay tại trận.
Nếu vị Hồng Đậu đại tỷ này nháo ra, một nhà già trẻ của bà ta liền xong đời.
Bà tử mặt vuông dài nghĩ đến như vậy, sức lực tát lên miệng lại lớn hơn nữa.
“Nếu là bà, vậy việc hôm nay coi như bỏ qua.” Hồng Đậu lạnh mặt nói ra những lời này, làm tất cả bà tử ở đây bao gồm cả bà tử mặt vuông dài đều sửng sốt.
Khi nào thì nha hoàn bên cạnh biểu cô nương dễ nói chuyện như vậy?
Bọn họ đã từng nghe nói, vị Hồng Đậu đại tỷ này ngay cả các cô nương cũng dám lên tay đánh, huống chi là bọn họ, loại địa vị tì (nô tì) ti tiện giặt quần áo thế này.
Hồng Đậu móc ra một cái hà bao có hình thêu từ trong ống tay áo, ném vào lòng ngực bà tử mặt vuông dài, cảnh cáo nói: “Đây là cô nương của chúng ta thưởng bà, về sau quản cái mồm thối của bà lại!”
Nàng ấy nói xong thì trừng hết mấy bà tử một lượt, rồi quay người đi.
Cửa viện đóng lại, ánh mắt mấy bà tử dừng ở trên hà bao trong lòng bà tử mặt vuông dài.
“Mau nhìn xem biểu cô nương thưởng ngươi cái gì.”
Bà tử mặt vuông dài cũng tràn đầy hoang mang trong lòng, theo bản năng mở hà bao ra.
Một đống vàng lá đựng ở trong hà bao, dưới ánh mặt trời lóe mù mắt người.
Mấy người ngây ra như phỗng, mãi đến khi bà tử mặt vuông dài lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét hà bao vào trong lòng ngực thì mới phản ứng lại.
“Vàng, vàng, vàng lá! A, vì sao biểu cô nương lại thưởng ngươi vàng lá?”
Lòng mang số tiền lớn, hai chân nhũn ra, bà tử mặt vuông dài ngã ngồi trên mặt đất, mơ màng hồ đồ một hồi lâu mới dùng sức vỗ lên đùi một cái.
Đau đớn truyền đến, làm đầu óc bà ta xoay chuyển nhanh hơn vài phần, lẩm bẩm nói: “Có lẽ… Có lẽ là bởi vì ngày ấy ta cứu biểu cô nương từ trong hồ lên…”
Ngày ấy bà ta vừa khéo đi ngang qua, sau khi thể lực biểu công tử chống đỡ hết nổi thì kéo biểu cô nương lên bờ. Nhưng được Đại thái thái khích lệ vài câu rồi thưởng hai lượng bạc, bà ta cho rằng sự tình cứ vậy là xong, sao biểu cô nương lại ——
Bà tử mặt vuông dài đột nhiên dùng sức cho mình một bạt tai, sức lực còn lớn hơn lúc nãy, lẩm bẩm nói: “Cái mồm thối này của ta, cái mồm thối này của ta…”