Chương 243: Game 2 - Không muốn làm tình địch của anh
- Trang Chủ
- Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài - Huyết Hắc Dương (full)
- Chương 243: Game 2 - Không muốn làm tình địch của anh
Chương 243: Game 2 – Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
____________
Sở dĩ Nữ Trầm liên tục gọi Phượng Vũ là chú là vì cả bố và mẹ của họ đều tích cực tham gia vào dự án khôi phục bầu khí quyển trái đất.
Lúc đó mẹ của Phượng Tử và mẹ của Nữ Trầm cũng đang thực hiện dự án thì họ có thai.
Cặp đôi coi đó là định mệnh và hứa sẽ cưới những đứa con của họ bất kể giới tính.
May mắn thay, hai người là một trai một gái.
Đáng lẽ câu chuyện này sẽ có một kết thúc có hậu nhưng mọi chuyện lại rẽ sang hướng khủng khiếp khi cha mẹ của Nữ Trầm và mẹ của Phượng Tử mắc một căn bệnh lạ và lần lượt qua đời.
Phượng Vũ cũng bị bệnh nhưng bằng cách nào đó gã vẫn sống sót.
Sau khi thực hiện một số xét nghiệm, lão phát hiện ra rằng việc tiếp xúc nhiều với tinh thể đó đã gây ra căn bệnh mà cuối cùng dẫn đến cái chết của vợ và đồng nghiệp của lão.
Trái đất đã được trao cơ hội thứ hai và lão là một gà trống bị bỏ lại với hai đứa con.
Ăn miếng trả miếng là nguyên tắc chính của lão nên lão đã gửi con trai mình đến học cùng trường với con trai của Khước Tổng thống.
Lão đặc biệt lôi kéo con trai mình kết bạn với Khước Nhiên Triết và chờ đợi thời điểm thích hợp để giật lấy viên pha lê đó.
Lão muốn cả thế giới cảm nhận được nỗi đau của mình dù một số sự kiện bất ngờ xảy ra khiến lão phải trốn tránh con trai mình như tránh bệnh dịch.
Phượng Vũ vẫn muốn thực hiện lời hứa giữa vợ mình và đồng nghiệp của họ nên sẵn sàng cho Nữ Trầm gặp Phượng Tử nhưng tất nhiên, kế hoạch của lão chắc chắn sẽ thất bại.
Nữ Trầm nhiệt tình giải thích mối quan hệ của họ trong khi cố tình bỏ qua phần hứa hôn với nhau.
Tất cả những gì Phượng Vũ từng nói đến là con trai lão tuyệt vời như thế nào và họ sẽ trở thành một cặp đôi tuyệt vời như thế nào, đó là lý do tại sao cô rất vui mừng khi thấy lão trở nên mù quáng trước mọi thứ khác.
“Ồ, vậy ra bố mẹ chúng ta là bạn bè. Điều đó… ừm, điều đó thật tuyệt. Vậy cô có định nói cho tôi biết ông ấy ở đâu không?” Ôn Tần Khê đáp, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ rùa ra khỏi mai.
Rùa đã chui ra khỏi mai nhưng con hổ ngồi bên cạnh không hài lòng chút nào.
Y đang định hét lên thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Một cặp khách không mời đã quyết định tự mời mình và lắng nghe cuộc trò chuyện.
Hai vị khách danh dự này chỉ có thể là Khước Giao Linh và tay sai độc ác của bà, Triệu Hoàng Mỵ.
Anh trai bà khẳng định bà vẫn tham gia vào cuộc điều tra này và báo cáo lại mọi chuyện với ông.
Mặc dù Phượng Tử đã tống tiền bà để Khước Nhiên Triết chịu trách nhiệm nhưng bà vẫn là cấp trên của hắn và có thể chọn hoạt động tích cực trong vụ án.
Mặc dù sự hiện diện của Khước Giao Linh là chính đáng nhưng không có nghĩa là Khước Nhiên Triết sẽ dễ dàng chấp nhận.
Hắn thậm chí còn không thèm che giấu sự bất mãn của mình mà hỏi: “Dì đang làm gì ở đây?” với cái nhìn khiến người ta có cảm giác như hắn sẽ lột da bà bất cứ lúc nào.
Cả đời hắn đã phải chịu đựng dưới sự bạo ngược của Khước Giao Linh nhưng khi hắn trưởng thành và được xếp vào quân đội, hai người gần như không gặp nhau.
Nói chính xác hơn, đây là khoảng thời gian lâu nhất họ ở cùng một lãnh thổ và mọi việc diễn ra không được suôn sẻ.
Như người ta vẫn nói, bạn không thể thả hai con gà trống cùng một lúc.
Khước Giao Linh không hề tức giận dù chỉ một chút, trả lời một cách bình tĩnh và điềm tĩnh.
“Thượng tướng, tôi vẫn là cấp trên của cậu và tôi có nhiệm vụ giám sát nhiệm vụ này,
Nữ Trầm biết những người này là ai nhưng dường như không quan tâm cho đến khi cô nhận ra Triệu Hoàng Mỵ.
Tâm trạng dễ chịu một thời của cô trở nên độc ác với đồng tử trong mắt cô biến thành đồng tử khe dọc.
Cô biết trước đây Phượng Tử có rất nhiều bạn gái và họ giống như rơm rác trước gió.
Nhưng Triệu Hoàng Mỵ, Triệu Hoàng Mỵ thì khác.
Ả giống như một con gián bướng bỉnh không chịu chết.
Đến tai cô, Phượng Tử đang đuổi theo ả như một chú cún con si tình.
Cô không hề biết tình địch của mình không phải mặc váy mà mặc quần dài, hắn hiện tại đang dán mắt vào Phượng Tử đang chơi đùa ngón tay nhau dưới gầm bàn.
Xanh mặt ghen tị, Nữ Trầm đâm mạnh con dao trên bàn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tầm nhìn của cô dán chặt vào Triệu Hoàng Mỵ đang tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Vì sự oán hận này nhắm thẳng vào mình nên Triệu Hoàng Mỵ cau mày dựng tóc gáy.
Ả không thể hiểu được mình đã xúc phạm người lạ này khi nào.
“Đã mọi người đều ở đây, vậy chúng ta ăn cơm trước rồi bàn chuyện công việc nhé. Bữa tối do tôi lo,” Nữ Trầm nhe đôi răng nanh trong miệng nói.
Hiện thân của cô là một con trăn và cô chắc chắn sẽ tấn công nếu không bị áp đảo về số lượng.
Ôn Tần Khê không phản đối đặc biệt vì Nữ Trầm đang nắm giữ tất cả các quân bài.
Trừ khi Phượng Vũ quyết định xuất hiện theo ý mình, họ sẽ bị mắc kẹt với Nữ Trầm, một quyết định mà y sẽ sớm hối hận.
Người quản lý kinh hãi nhanh chóng bưng một bữa tiệc lớn vào phòng riêng rồi biến mất với tốc độ ánh sáng.
Mùi thuốc súng quá nồng đối với ông già này.
Ông thích tiền nhưng quý trọng cuộc sống của mình hơn, không mạng còn xài được thì ông cũng chấp.
Khi thức ăn được giao, Nữ Trầm bắt đầu biểu hiện các triệu chứng đặc trưng của việc tiêu thụ giấm quá liều, bắt đầu cuộc chiến với nhầm người.
“Tử ca đây, hình như em nhớ anh thích tôm say. Em gọi món này cho anh…ăn đi đề phòng có người ăn hết. Em đặc biệt ghét những kẻ cướp đồ của người khác,” cô nói và đưa chiếc hộp cho người khác cúi chào y, “nếu ai đó cướp đi thứ em yêu thích, em sẽ không ngần ngại cắn đứt đầu họ.”
Phần cuối được nói là nhìn chằm chằm vào Triệu Hoàng Mỵ, người không có hứng thú với bất kỳ loại hải sản nào.
Tại sao ả lại trộm tôm say của Phượng Tử?
Đúng là ả muốn cướp Khước Nhiên Triết khỏi Phượng Tử nhưng điều đó sẽ không được coi là ăn trộm khi hắn thuộc về ả trước.
Ôn Tần Khê không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Y không ngại ăn tôm nhưng y sẽ không bận tâm nếu người khác muốn ăn.
Mặt khác, Khước Nhiên Triết đang tạo ra một cơn bão cấp năm kinh điển bên trong.
‘Không ai và tôi nhắc lại, không ai được phép đút cho Phượng Tử ngoài tôi và có thể là Phượng Tạ Lăng,’ Khước Nhiên Triết thay mặt y từ chối chiếc bát.
“Em ấy không thích tôm,” vị tướng nói dối qua kẽ răng.
Điều tệ hơn nữa là sau khi Ôn Tần Khê nhìn thấy chúng bóng loáng và hấp dẫn, y muốn một ít nhưng bạn trai của yphải tiếp tục từ chối.
Y bị mắc kẹt trên hàng rào.
Lên tiếng và bắt đầu một cơn bão táp hoặc chống lại cơn thèm thuốc của mình.
Y sẽ chọn món nào, tôm say ngon ngọt hay Nam thần đẹp trai?
‘Chết tiệt! Tại sao tôi không thể có cả hai?’
***
Ghen tuông có thể là dấu hiệu của tình yêu, tính chiếm hữu hoặc sự bất an nhưng nó bắt nguồn từ đâu không quan trọng miễn là mọi thứ không trở thành vật chất.
Nhưng trong trường hợp này, Ôn Tần Khê thà rằng nó chuyển thành vật chất còn hơn.
Đó là vì Nữ Trầm đã thốt ra những lời độc địa khiến bữa tối trở nên vô vị.
Lúc này, y thà ra ngoài mua một ít đồ ăn đường phố còn hơn là ăn đồ ăn năm sao với sự căng thẳng trăm phần trăm.