Chương 238: Game 2 - Không muốn làm tình địch của anh
- Trang Chủ
- Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài - Huyết Hắc Dương (full)
- Chương 238: Game 2 - Không muốn làm tình địch của anh
Chương 238: Game 2 – Không Muốn Làm Tình Địch Của Anh
___________
Vuốt môi, Ôn Tần Khê có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Khước Nhiên Triết hòa lẫn với vị bạc hà, có lẽ là do kem đánh răng tạo ra.
Một làn sóng hưng phấn lan khắp cơ thể y khi đôi môi mịn màng của y mở ra trước sự lướt qua của lưỡi của Khước Nhiên Triết chào đón sự xâm nhập của y.
Cơ thể y háo hức đáp lại cái lưỡi ẩm ướt của Khước Nhiên Triết bằng cảm giác mãnh liệt quen thuộc bị kích động.
Bản thân không hề hay biết, Ôn Tần Khê rên rỉ khiến Khước Nhiên Triết phát điên.
Khước Nhiên Triết xoay người cho đến khi Phượng Tử bị ép vào giường.
Môi hắn vẫn không rời khỏi miệng Phượng Tử, răng hắn cắn chặt đôi môi đó, lưỡi hắn lười biếng liếm vào trong miệng Phượng Tử.
Nhiệt độ giữa họ ngày càng nóng lên, Khước Nhiên Triết mút lấy môi dưới của Phượng Tử bằng đôi tay ngang ngược nắm lấy hông người đàn ông.
Ôn Tần Khê lúc này chắc chắn đã mất trí, bàn tay lạc lối của y di chuyển xuống phía dưới, cọ xát với cái que phồng lên trong quần của Khước Nhiên Triết.
Bị chạm vào nơi này, Khước Nhiên Triết không khỏi rên rỉ, thì thầm: “A, sướng quá.”
Ôn Tần Khê không cần thuyết phục nữa, có chút gấp gáp cởi dây quần, trước khi đưa tay vào bên trong, y hỏi: “Anh xác định mình không say chứ? Anh hứa sáng mai sẽ nhớ rõ chuyện này chứ?” Hơi thở nóng hổi phả vào tai Khước Nhiên Triết khiến hắn thở dốc vì sung sướng.
“Tôi hứa là không quên. Bây giờ tôi chắc chắn sẽ nhớ điều này, chạm vào tôi đi,” Khước Nhiên Triết thúc giục y chạm vào vật ***** **** của mình.
Tâm lý thoải mái, Ôn Tần Khê buông lỏng dây trói, tay luồn vào trong quần của Khước Nhiên Triết.
Trong tay y bây giờ đang nắm lấy bộ phận cứng ngắc đang mắng mỏ khi chạm vào.
Với kinh nghiệm trước đây của mình, y sử dụng phép thuật bằng đôi tay của mình, thỉnh thoảng tiếng rên rỉ và ư ưm của Khước Nhiên Triết tràn ngập căn phòng.
“A…… nhanh hơn bé cưng…… ngay đó… à cứ như vậy đi,” Khước Nhiên Triết đầy dục vọng nói khi một cảm giác điện lan tỏa khắp cơ thể hắn theo chuyển động nhịp nhàng của bàn tay Phượng Tử.
Kết hợp với việc Khước Nhiên Triết say sưa và hành động điêu luyện của Ôn Tần Khê, không bao lâu sau, CEO đã bắn vào tay Ôn Tần Khê và kêu lên tên y, “A……Tử Tử…ah thế thì tốt quá, à.”
Nụ cười của Ôn Tần Khê khó có thể nhìn thấy trong bóng tối, cơ thể của Khước Nhiên Triết co giật phía trên hắn, giải phóng trong tay y.
Cảm thấy yếu đuối, Khước Nhiên Triết ngã đè lên người Phượng Tử, mặt vùi vào cổ Phượng Tử.
Sau khi cho hắn đủ thời gian để khôi phục lại, Ôn Tần Khê nói: “Chúng ta tiếp tục nhé,” nhưng Khước Nhiên Triết lại không có phản ứng.
Ôn Tần Khê đỡ hắn đứng dậy, mới phát hiện hắn hô hấp đều đều, hai mắt nhắm chặt.
“Cái quái gì vậy! Anh thực sự đã ngủ quên à?” Ôn Tần Khê lẩm bẩm đỡ hắn nằm xuống.
“Chết tiệt!” y thề rằng cảm giác như mình vừa bị Khước Nhiên Triết say rượu lừa.
Ôn Tần Khê đành phải giải quyết chuyện của mình trong phòng tắm, thề rằng sáng mai sẽ trả thù Khước Nhiên Triết.
***
Ôn Tần Khê cực kỳ bất mãn với chuyện tối qua, khó mà chợp mắt được một chút.
Y bồn chồn đến mức thức dậy ngay trước khi mặt trời mọc.
Có vẻ như Khước Nhiên Triết vẫn chưa xong việc lợi dụng y.
Ngay cả trong lúc ngủ, Thượng tướng cũng sờ soạng y vài lần.
Mới mấy ngày trước y còn coi Khước Nhiên Triết là hổ giấy nhưng y đã nhầm rồi.
Hổ giấy gì?
Người đàn ông giống một con hổ đang cười hơn.
Nếu y không buồn về chuyện tối qua thì y đã hoàn toàn đắm mình trong khoảnh khắc này và rất có thể đã ăn một ít đậu phụ.
Cuối cùng y cũng cởi được cánh tay đang ôm của Khước Nhiên Triết ra, đi tắm lần nữa.
Sau khi bị sờ mó cả đêm, sẽ thật kỳ lạ nếu không có bất kỳ phản ứng nào.
Ôn Tần Khê ngồi trên ghế sau khi tắm xong chỉ có thể coi là tắm lâu nhất trong đời.
Y đã bị chiều chuộng quá nhiều ở thế giới thứ hai và y buộc phải trải qua giai đoạn tỉnh táo.
Chẳng phải Khước Nhiên Triết quá tàn nhẫn sao?
Y ngồi trên chiếc ghế đó cả tiếng đồng hồ để chờ bị cáo tỉnh dậy.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì cảnh tượng này trông cực kỳ rùng rợn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng xuyên qua làn da mình, Khước Nhiên Triết cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Hàng mi dài của hắn rung rinh dưới ánh nắng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm dày.
Cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ, nhưng Ôn Tần Khê lại không kịp ngắm nhìn hắn vì quá tức giận.
Khước Nhiên Triết lảo đảo vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh.
Khi phát hiện bên trong trống rỗng và lạnh lẽo, hắn bàng hoàng ngồi thẳng dậy, nhìn quanh tìm kiếm Phượng Tử.
Trong lòng hắn giật nảy lên khi nhìn thấy Phượng Tử ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt đen láy.
Mặc dù giật mình nhưng hắn đã làm rất tốt việc che giấu nó.
Với nụ cười ngượng ngùng, hắn hỏi: “Sao em lại nhìn tôi như thể tôi nợ tiền em vậy?”
Nếu phải tính xem Khước Nhiên Triết nợ y bao nhiêu, y sẽ điền vào một tờ giấy dài một thước, nhưng đây không phải lúc thích hợp để bàn chuyện đó.
“Anh có nhớ tối qua anh đã làm gì không?”
Ôn Tần Khê nghiêng người về phía trước hỏi, nhưng đối mặt với cơ bụng rắn chắc như đá của Khước Nhiên Triết, y không thể suy nghĩ thông suốt được nữa.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của y dán chặt vào Khước Nhiên Triết đang liếc nhìn người đàn ông cởi trần.
Khước Nhiên Triết tự nhiên chú ý đến ánh mắt này và cảm thấy hài lòng.
Bản thân trong quá khứ của hắn có thể cảm thấy rụt rè nhưng đêm qua đã chọc tức y quá nhiều nên hắn quyết định trêu chọc Phượng Tử.
“Tôi không nhớ. Sao em không qua đây và giúp tôi nhớ lại,” hắn nói bằng giọng ngọt ngào có thể thuyết phục bất kỳ cô gái nào cam kết giữ trinh tiết lăn lộn giữa tấm trải giường để tình một đêm.
Nhưng cái lưỡi bạc của hắn vô dụng với Ôn Tần Khê bởi vì y không tập trung vào giọng điệu mà là từ ngữ.
Y biết người đàn ông này đêm qua đã chơi khăm y, để khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, y thậm chí còn dám hỏi chi tiết.
Nếu lúc đó y không tức giận thì bây giờ chắc chắn y đang tức giận.
Ôn Tần Khê nhặt chiếc gối nằm trên sàn do đêm qua trốn thoát, ném vào người đàn ông đang giả vờ câm.
Trên bàn ăn sáng, Phượng Tạ Lăng hờn dỗi ngồi cạnh Airen đợi bố cậu đang đứng gần lối vào nhà hàng đang thảo luận điều gì đó với Khước Nhiên Triết và Mạch Châu.
Cậu cau có trừng mắt nhìn Khước Nhiên Triết, người đang đứng rất gần baba mình, như thể cậu sợ Phượng Tử sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Không chỉ vậy, Khước Nhiên Triết thỉnh thoảng còn đặt cánh tay của mình lên eo Phượng Tử và Phượng Tử thường xuyên gạt đi.
Phượng Tạ Lăng không khỏi phàn nàn với người duy nhất ngồi bên cạnh mình.
“Chú ấy thật kỳ lạ. Tại sao chú ấy lại chạm vào baba của mình như vậy?”
Thực ra trước đó Phượng Tạ Lăng đã chứng kiến nhiều điều hơn thế.
Cậu đã dậy sớm hơn thường lệ và ngoan ngoãn tắm rửa.
Động cơ của cậu rất đơn giản, cậu muốn đi gặp người baba đã từ chối cho cậu ngủ qua đêm.
Cậu không hài lòng với sự sắp xếp này nhưng là một cậu bé ngoan nên cậu đã nghe lời baba mình.
Vì thế nên cậu đã dậy sớm và việc đầu tiên cậu làm là đi sang phòng baba.
Vừa mới rẽ vào góc đường, cửa phòng baba đột nhiên mở ra.
Nhìn thấy là Phượng Tử, cậu mừng rỡ, đang định lao tới thì ngay sau đó, Khước Nhiên Triết đã đi ra.