Chương 232 Hắn còn có thời gian.
Lúc đầu chúng ta còn có chút do dự, dù sao thư sinh kia là con thứ Thành Quốc phủ, bất quá, vị Đại phu nhân Thành Quốc phủ kia chủ động tới tìm ta, ta liền hiểu…
Trong mắt nam tử trẻ tuổi lóe lên hàn mang, thấp giọng nói:
– Mẫu thân, hài nhi biết, thư sinh kia… Tuyệt không thể để hắn sống đến sang năm! Hài nhi sẽ đích thân xử lý hắn.
Phụ nhân nhìn về phía hắn nói:
– Tần Xuyên là võ giả, mà không phải ở trong nhà tu luyện, thường hay đi theo đội ngũ võ giả ra ngoài săn giết yêu thú, chúng ta không có cơ hội. Nhưng thư sinh này… Vẫn còn có chút cơ hội.
Nam tử trẻ tuổi nhe răng cười một tiếng, nói:
– Mẫu thân, mặc dù hài nhi luyện võ không tốt, nhưng bây giờ cũng là giai đoạn luyện thịt, giết một người thư sinh, một quyền là đủ. Đến lúc đó…
– Không thể chủ quan. Theo Đại phu nhân Thành Quốc phủ nơi đó để lộ, Tần phủ rất xem trọng thư sinh kia, chỉ cần đi ra ngoài, có khả năng đều sẽ phái người hộ vệ bảo hộ. Bất quá, cũng không phải không có cơ hội.
Phụ nhân nhìn qua mặt sông, mặt không thay đổi nói:
– Vị Đại phu nhân kia nói, Thành Quốc phủ còn có một tiểu nha đầu, quan hệ rất tốt cùng thư sinh kia, chúng ta có thể động tay ở trên đây.
Ánh mắt nam tử trẻ tuổi sáng lên, thấp giọng nói:
– Mẫu thân, tiểu nha đầu kia… Xinh đẹp không?
Trong mắt phụ nhân lóe lên vẻ tàn khốc, nhìn hắn chằm chằm nói:
– Đến lúc nào rồi, còn lại nghĩ đến những chuyện nam nữ kia? Ngươi lần trước ra khỏi thành cướp tiểu nữ hài kia, chơi cũng liền chơi, để người ta nhảy giếng làm cái gì?
Nam tử trẻ tuổi vội vàng cười làm lành:
– Mẫu thân, kia là chính nàng tự nhảy vào, không có quan hệ gì với ta.
Phụ nhân trầm mặt nói:
– Lần này ngươi phải nhớ kỹ, thu hồi những tâm tư không đoan chính của ngươi, nâng lên mười hai phần tinh thần, chỉ cần ngươi làm xong chuyện lần này, phụ thân ngươi nơi đó tự nhiên sẽ lau mắt mà nhìn ngươi.
Nam tử trẻ tuổi lập tức nói:
– Mẫu thân yên tâm, lần này hài nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài. Đúng rồi, người vừa mới nói đêm nay có nhiệm vụ gì muốn giao cho hài nhi?
Phụ nhân trầm ngâm một chút, tựa hồ còn có chút do dự, bất quá cuối cùng quyết định, liếc mắt nhìn hai phía, trầm giọng nói:
– Đêm nay canh ba, đi trong hẻm nhỏ cửa sau Tần phủ chờ lấy, người chúng ta giấu ở bên trong Tần phủ sẽ ra ngoài, nói cho ngươi bố trí sinh ý của Tần phủ trong khoảng thời gian này, cùng với một số bí mật khác. Vì lý do an toàn, hắn sẽ không viết trên giấy, sẽ chỉ truyền miệng, những chuyện này đối với chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, ngươi cần ghi nhớ ở trong lòng một chữ không lọt, có thể làm được không?
Nam tử trẻ tuổi lập tức cười nhạo một tiếng, nói:
– Mẫu thân, ta còn tưởng rằng chuyện gì thật lớn, chỉ là cái này? Yên tâm, đêm nay ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Vẻ mặt phụ nhân nghiêm túc nói:
– Chuyện này, ngàn vạn không thể để người ngoài biết được, ngươi nhất định phải một mình đi làm, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào và không được mang ai đến đó. Bởi vì người kia phi thường quan trọng, ngàn vạn không thể để cho hắn bại lộ, mà ở trong phủ chúng ta, có khả năng cũng có người Tần phủ, ngươi nhất định phải chú ý cẩn thận…
– Hài nhi hiểu rõ!
– Triết nhi, đêm nay làm xong chuyện này, ngày mai ngươi có thể đi Thành Quốc phủ, gặp một lần tiểu nữ hài kia. Mẫu thân tiểu nữ hài kia có lẽ sẽ không nguyện ý, bất quá không quan hệ, Đại phu nhân sẽ giúp ngươi, nàng nói, đến lúc đó, có thể tặng tiểu nữ hài kia cho ngươi làm tiểu thiếp, đến lúc đó tự nhiên mặc cho ngươi xử trí…
Nam tử trẻ tuổi nghe xong, lập tức không kìm được vui mừng.
Mẹ con hai người đứng ở bờ sông, lại thấp giọng hàn huyên vài câu, nhìn qua mặt sông, yên lặng tạm biệt với thiếu nữ vì gia tộc mà chết đi, sau đó quay người rời khỏi.
Được nha hoàn, ma ma và mấy tên hộ vệ chen chúc bảo vệ, bọn hắn lên xe ngựa, rất nhanh biến mất bên trên con đường cạnh bờ sông.
Lạc Thanh Chu tung bay ở dưới bầu trời đêm trăng sáng chiếu rọi, trong lòng nghĩ đến nội dung vừa mới nghe được, tiến về hướng Uyên Ương lâu.
Cách canh ba còn có một ít canh giờ.
Hắn còn có thời gian.
Tần phủ có nội ứng, hơn nữa còn là một nội ứng rất quan trọng.
Sẽ là ai chứ?
Chỉ cần nội ứng kia truyền ra bí mật bố trí thương nghiệp của Tần phủ cho Tống gia, như vậy Tần phủ liền nguy.
Vậy nguyện vọng tạm thời làm tiểu bạch kiểm ăn bám của hắn cũng liền tràn ngập nguy hiểm.
Cho nên, hắn có thể ngồi chờ chết sao?
Đương nhiên là không.
Người đạp nát bát cơm của người khác, thù không đội trời chung.
Huống chi, bọn hắn còn muốn mang tiểu Lâu tới đối phó hắn.
Hắn đương nhiên không thể nhịn!
Không bao lâu, hắn đi đến Uyên Ương lâu.
Trên lầu chót, đạo thân ảnh bị ánh trăng bao phủ vẫn như cũ không nhúc nhích đứng bên trên mái cong, tựa hồ ngay đang ngắm trăng trầm tư.