Chương 44: Từ trên trời rơi xuống một hôn sự
Lúc này anh lại chợt nhớ đến Linh Hoa, chẳng hiểu nổi dù trong mọi khoảng khắc nào đó. Một lúc nhỏ nào đó anh vẫn sẽ nhớ đến hình dáng ấy.
Được một lúc anh lại cười vào chính bản thân mình. Đã là gì đâu mà anh lại có thể tự đa tình si mê cô gái đó đến thế.
Vừa về đến biệt thự quản gia mở cửa mời anh bước vào rồi lên tiếng.
“Thiếu gia, phu nhân bà ấy đang đợi cậu ở bên trong”
Anh có vẻ khá mệt mỏi và muốn phát lờ điều đó thì quản gia bên cạnh nói tiếp.
“Có vẻ phu nhân có chuyện gấp muốn gặp cậu nên mới sang đây với dáng vẻ gấp gáp như vậy”
Dù không muốn anh cũng phải đi đến phòng khách xem xem mẹ anh bà ấy có chuyện gì mà lại đợi anh như vậy.
Lúc này trong phòng khách Mẫn Văn cùng mẹ anh bà Ngôn ngồi trò chuyện vui vẻ cùng nhau.
Mẫn Văn cô ta cũng không hề biết cậu bạn trông vẻ lù khù ngốc nghếch năm đó theo đuổi bám lấy cô mãi gia thế lại có thể cơ ngơi như vậy.
Nhắc đến lúc đó cũng chả phải thôi, vì anh là kẻ sinh ra được sống ở vạch đích người đưa kẻ đón hầu hạ. Nhưng cuộc sống đó lại khiến anh trở nên cảm thấy vô vị và còn là một điều phiền phức đối với bản thân.
Nên lúc đó anh thường hay xua đuổi nghiêm cấm tất cả người làm trong nhà đi theo anh. Đi học cũng là đi xe buýt đến trường. Nên chẳng ai nhận ra anh là con nhà tài phiệt cũng phải thôi.
Ngay lúc này, anh bước vào nhìn thấy cô gái đó liền có chút không thoải mái. Nhìn xung quanh cô ta còn có một vài chiếc vali lớn bé. Anh cũng dường như đoán ra một số điều gì sắp tới đó.
Đi đến bàn ngồi xuống, anh chào mẹ rồi chẳng thèm nhìn lấy Mẫn Văn bên cạnh dù chỉ là một chút.
Mẹ anh liên tục nói về Mẫn Văn về hôn sự tới đây anh chợt lên tiếng khó hiểu nhìn mẹ mình.
“Chưa có sự hỏi qua ý kiến của con mẹ lại toàn quyền quyết định về hôn sự?”
“Bao người trước mẹ có bao giờ như vậy đâu đến lượt ng này mẹ lại trở nên gấp gáp như vậy?”
Bà ấy cũng nhanh chóng lên tiếng nói lại thằng con trời đánh khó chịu này.
“Cũng sấp sỉ gần 30 rồi chẳng lẽ con muốn ế đến già sao, mẹ và ba cũng lớn tuổi rồi, cũng cần có cháu bồng”
“Mấy người trước khác, nhưng con bé Mẫn Văn này là người mẹ ưng nhất, dễ thương xinh đẹp hiền lành giỏi giang trai tài gái sắc như vậy con còn chê sao?”
Nhìn bộ dạng của Mẫn Văn anh đã chán ngắt với cái gọi là hiền lành do chính cô phô tạo ra rồi.
“Con nói không là không, mẹ đừng có mà làm như vậy”
“Con đang thách thức người sinh ra mình sao hả Huễ Minh?”
Bà ấy không đôi co nữa liền ra lệnh cho người làm mang hành lý của cô sắp xếp vào phòng anh rồi quay người nhìn Huễ Minh nói tiếp.
“Từ giờ trở về sau Mẫn Văn sẽ là vợ sắp cưới của con, cả hai đứa chung sống cho hòa thuận nếu mẹ biết con bắt nạt con bé thì đừng trách mẹ không nói trước”
Bà ta hùng hổ tức giận bước ra khỏi đó, Huễ Minh hết lời để nói với mẹ của anh. Không ngờ lại có thể oam gia như thế, anh cũng vội đứng dậy bây giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Nhanh chóng bỏ lên lầu chỉ để lại một mình Mẫn Văn ngồi ở đó. Lúc này trong đầu Mẫn Văn cô ta hiện lên vô số tính toán. Thời cơ để một bước giàu sang sống trong cuộc sống thượng lưu có tiền có quyền của cô ngay trước mắt cần phải nắm bắt nó.
Anh cũng dần tắm xong mặc một chiếc áo lông bước ra ngoài phòng mở cửa phòng vệ sinh anh nhìn thấy Mẫn Văn từ khi nào đã ngồi lên giường của anh.
“Ai cho phép cô ở đây?”
Mẫn Văn nhỏ nhẹ trả lời anh.
“Mẹ dặn hai tụi mình chung sống với đồ em cũng trong phòng anh nên là..”
Chưa nói hết câu anh đã lên tiếng đáp trả lại.
“Mẹ của tôi không phải mẹ cô nên đừng gọi bà ấy kiểu như vậy”
“Còn nữa tôi và cô bằng tuổi nhau nên không nhất thiết xưng anh em, hiểu chứ”
Anh đi đến chiếc điện thoại bàn trên bàn làm việc của mình nhấn số gọi cho quản gia.
“Cho người lên dọn dẹp tất cả mọi thứ liên quan đến cô ta rời khỏi phòng của tôi”
“Sắp xếp một phòng cho cô ta coi như là nể mặt mẹ tôi”
Rất nhanh sau đó đã có người lên phòng của anh cấp tốc thu xếp mọi thứ dọn ra khỏi đó… Cô vẫn ngồi trên giường anh lúc này Huễ Minh nhìn Mẫn Văn rồi lên tiếng.
“Phiền cô rời khỏi giường của tôi, tôi bị mắc bệnh sạch sẽ, nên không phải ai cũng tùy tiện chạm vào”
Mẫn Văn có chút quê, rõ ràng thời đi học và bây giờ rất khác. Khi trước hắn ta rất phiền phức lẽo đẽo theo cô sao bây giờ lại thay đổi nhanh chóng như vậy chứ.
“Nhưng tối nay em ngủ một mình trong căn biệt thự to lớn này em sợ”
Anh chán ngắt nhìn lấy cô rồi thản nhiên trả lời.
“Ở căn nhà này, không thiếu người nếu cô sợ thì kêu đại một người nào đó vào ngủ cùng tôi không cấm”
“Còn cô đứng đây lải nhải nữa thì đừng trách vì sao tôi lại đụng tay chân với con gái”