Chương 43: Hai người họ có điểm chung
Cô ta được nước lấn tới khoác tay mình vào anh, Huễ Minh cũng nhận ra điều gì đó. Cũng khá lịch sự vì không muốn Nhã Kỳ thư ký của mình bị mất mặt nên anh nhẹ nhàng tháo gỡ tay cô ra.
Tuy là như vậy nhưng có vẻ Nhã Kỳ không có một chút gì đó gọi là bỏ cuộc cô vẫn quay lại khoác vào tay anh rôi đi kè kè bên cạnh. Lúc này có một số đối tác đi đến chúc mừng anh.
“Chà Ngôn tổng chúc mừng nhé, cậu còn trẻ mà lại có nhiều dự án thành công suôn sẻ”
“Thật là giỏi”
Ông ta nâng ly rượu về phía anh rồi lại đưa về phía cô gái đang đi bên cạnh anh bất giác lên tiếng nói về cô ấy.
“Phu nhân của Ngôn tổng đây sao, đúng là trai tài gái sắc”
“Đúng là con mắt nhìn người của cậu không làm chúng tôi thất vọng”
Nhã Kỳ vừa nghe những lời này khuôn mặt cô biểu rõ vẻ thích thú. Càng giữ tay anh chặt hơn. Anh nhìn ông ta gương mặt không còn thả lỏng, chúng bắt đầu hơi chau mày lại.
“Ông quá lời rồi”
Nhã Kỳ vừa lên tiếng chưa hết câu đã bị anh ngât ngang.
“Có vẻ ông có chút hiểu lầm gì sao?”
“Đây là thư ký của công ty tôi Lê Nhã Kỳ”
“Còn hiện giờ phu nhân của tôi hiện đang không có ở đây mong ông đừng hiểu lầm gây ra nhiều hậu quả khó lường”
Vừa nói anh vừa gạt bỏ tay Nhã Kỳ ra, chỉnh lại cái cà vạt của mình rồi đi nơi khác tiếp tục tiếp khách bỏ lại Nhã Kỳ đứng lạc lõng giữa quan khách, còn thêm một cục quê lớn.
Mặc Tử lúc này cũng đang ở căn hộ riêng của mình gấp gáp chuẩn bị giấy tờ công việc. Chuông điện thoại anh lại reo lên. Anh vội nhấc máy trả lời.
“Mày quên nay họp lớp hả không thấy ú ớ gì tin nhắn trong group cũng không thấy đọc”
Anh chợt vội nhớ ra ừ nhỉ hôm nay anh xin cấp trên nghỉ vì buổi họp lớp. Anh vội vàng lên tiếng.
“Rồi rồi đợi chút tao tới liền”
Anh cấp tốc chuẩn bị đến nhà hàng nơi diễn ra buổi họp lớp. Chẳng hiểu làm sao dạo này đầu óc anh cứ để trên mây, quên trước quên sau.
Mãi cũng tới nơi, vừa bước vào quầy lễ tân đã bị một đám con trai quát lấy vai anh.
“Đẹp trai nhất lớp cũng là đứa đi muộn nhất lớp”
Anh khó chịu gỡ tay bọn nó ra rồi lên tiếng.
“Bọn bây thôi đi, tao bận việc dealine dí ngán lên tận cổ”
Bọn chúng hất vai anh một cái cười đùa rồi lên tiếng.
“Hạ vy crush cũ của mày thời đi học hôm nay cũng có mặt đó nha”
“Để tụi tao giúp cho hai bây tái hợp”
Nhắc đến đây làm anh nhớ đến cảnh thời đi học, cậu bạn học Hạ Vy đó đã từ chối ngay trước toàn trường. Lúc ấy, Mặc Tử vẫn còn là cậu nhóc mọt sách đeo kính cận lù khù lúc ấy cậu còn bị một anh khối trên chung crush với cậu đánh cho một trận.
Mãi đến khi lên năm hai của đại học anh mới dần dần thay đổi bản thân, từ khi đó cũng tránh việc chạm mặt với Hạ Vy.
Nhưng làm sao thoát khỏi mấy cái mỏ của bọn cùng lớp được chứ thế là lời đồn bị chọc cho đến tận bây giờ. Anh cùng đám con trai đó bước vào trong vì mọi người trong đó cũng đã có mặt đầy đủ.
Ngồi vào bàn, Hạ Vy liền mời anh ly nước vội lên tiếng.
“Chuyện năm đó, tớ hơi có lỗi với cậu xin lỗi nhé”
Quả thật Hạ Vy bây giờ gặp lại Mặc Tử cũng có chút bất ngờ. Cậu mọt sách năm đó đã thay đổi rất nhiều. Mặc Tử đưa ánh mắt lảng tránh sang nơi khác. Có vẻ cậu không muốn nhớ đến vấn đề đó.
Buổi ăn uống diễn ra khá ngượng ngùng bọn bạn cứ liên tục gáng ghép anh với Hạ Vy. Cũng phải thôi tụi nó không hề biết quá khứ đó.
Kết thúc buổi họp lớp, trời cũng chập khuya Hạ Vy cũng có ngỏ ý muốn anh đưa về. Mặc Tử suy đi nghĩ lại vẫn có chút ga lăng với con gái chứ nhỉ.
Khuya rồi đừng về bắt taxi cũng khá nguy hiểm nên anh cũng chừng chừ rồi gật đầu đồng ý. Hạ Vy ngồi lên chiếc xe hạng sang đắt đỏ cô có chút thán phục không ngờ cậu trai năm đó lại có cơ ngơi như vậy.
Trên đường đi cả hai không ai nói một lời nào với nhau cho đến khi tới đúng địa chỉ mà Hạ Vy đưa cho anh. Thắng xe lại anh bấm nút tự động mở khóa cửa xe ngồi im lặng đợi cô ấy rời khỏi.
Hạ Vy có chút chừng chừ rồi hít một hơi thật sâu lên tiếng hỏi Mặc Tử.
“Cậu còn một chút tình cảm nào với tớ không”
Anh khá bất ngờ khi nghe câu hỏi này từ cô, Mặc Tử vẫn không nhìn lấy Hạ Vy chỉ lên tiếng nói vọn vẻn vài chữ
“Xuống đi tới nhà rồi”
Hạ Vy trong lòng có chút hụt hững cô không nghĩ bản thân mình lại nhận mấy điều lạnh lùng này từ Mặc Tử. Thời đi học chẳng phải anh rất mến cô mà.
Hạ Vy cũng không muốn bản thân mặt dày nên mở cửa bước xuống. Mặc Tử cũng nhanh chóng phóng xe đi những lời vừa nãy từ Hạ Vy anh cũng chẳng để ý nhiều. Cứ như cơn gió thoáng qua thôi.
Gặp lại đúng thật phiền phức….