Chương 35: Kỉ niệm ngày cưới
Trưa nay nhà nó có hẹn với một người bạn ăn trưa ở trong nhà hàng lớn.
Chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh di chuyển đến điểm hẹn. Trên một đoạn đường đi con Minh Nghi liên tục trêu chọc cô.
” Thấy mày ở nhà thân một mình chắc cũng buồn nên tao rủ đi ăn trưa cùng gia đình tao cho vui”
Linh Hoa vươn vai lên tiếng đáp trả
“Tao đâu có mượn ngày nghỉ của tao mày còn bắt tao ăn cẩu lương từ gia đình mày nữa”
Con Minh Nghi vẫn không chịu thua cũng phải nói móc đến cô mới có thể chịu được.
“Cũng do mày cả thôi, cả đám đứa nào cũng có người yêu có mỗi mày là chẳng chịu yêu ai”
“Chê anh giám đốc công A, anh chủ tịch B nói chung chẳng có ai là vừa ý mày”
“Sau mà ba mấy tuổi con tao mà nó mười mấy tuổi có khi mày là bà cô già xấu xí không ai thèm ngó”
Cô nghe xong mà tức hết cả người, anh chồng của Minh Nghi vô tình bật cười rồi lên tiếng.
“Em đừng nói vậy chứ, bạn em buồn đấy trong đám bạn anh cũng có một thằng có bao giờ chịu yêu ai đâu”
Minh Nghi thờ ơ trả lời.
“Nhỏ này đứt sợi dây buồn rồi, mà ý anh là cái ông Huễ Minh gì đó á hả”
“Ông đó không có bồ cũng phải, tính cách kì lạ”
Rồi cả hai đùa giỡn vui vẻ cùng nhau nhìn cách hai người bọn họ vẫn giữ được lửa tình yêu như ban đầu cô mừng thầm cho đứa bạn của mình.
Người ta thường nói hôn nhân là góc khuất của tình cảm nam và nữ nhưng nhìn hai người họ thật khiến người khác ganh tỵ. Một cặp ngôn tình ngoài đời thật.
Con bé An Nhiên đưa tay chọt vào má của Linh Hoa chớp chớp đôi mắt long lanh rồi lên tiếng.
“Cô ơi”
Cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, lúc này con bé nhìn cô cười nét vẻ hồn nhiên động lòng.
“Dạ không có gì”
Nhìn thấy con bé An Nhiên vậy Minh Nghi liền lên tiếng dọa đứa con của mình.
“Con mà chạm dô cô vậy mẹ không có tiền đền cho cô đâu”
Nghe lời dọa từ mẹ con bé ngồi im không dám nhúc nhích suốt cả một đoạn đường dài.
Nhưng cô lấy làm lạ, đoạn đường đến nhà hàng sao nó lại xa hơn. Đây là hướng chạy ra ngoài ngoại ô mà nhỉ.
Sau một khoảng dài thắc mắc trong suy nghĩ cô cuối cùng cũng có sự giải đáp.
Chiếc xe dừng xuống tại một reset lớn ngoài vùng ngoại ô. Khung cảnh yên tĩnh khác với sự xô bồ bên trong trung tâm ngoài kia.
Cô xuống xe nhìn bên ngoài resot, được thiết kế như một lâu đài rộng lớn. Màu chủ đạo là màu trắng xanh cánh cổng bước vào được làm màu đen lớn.
Bước đến quầy lễ tân, bên trong sảnh của khu resot. Được trang trí từ những món vật dụng đắt đỏ sang trọng.
Một người nhân viên trong số đó bước đến để đưa vợ chồng hai người đó đến khu đã đặt trước.
Nghe phóng khoáng là cả hai đã đặt trước nửa cái resot cô cảm thấy hai người này rất chi là chịu chơi. Nhưng khoan đã hôm nay là dịp gì mà hai người họ lại chịu chơi như vậy.
Vì đến rất sớm nên vẫn chưa có khách mời đến tham dự nên Minh Nghi đã dắt cô vào phòng riêng trong resot. Cô để tư trang cá nhân rồi ngồi xuống trên chiếc giường. Lúc này nó ghé nhỏ vào cô rồi lên tiếng
“Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của bọn tao”
Cô chợt ngẫn ra vỗ đầu sao cô lại có thể quên như vậy chứ nhỉ. Công việc làm cô quên trước quên sau quá. Cảm thấy rất có lỗi với đứa bạn thân của mình.
“Mà may sao hôm nay mày lại nghỉ, tao có gọi hỏi trợ lý của mày biết mày nghỉ nên mới gọi mày”
Nó lại tiếp tục nói tiếp.
“Dù sao hôm nay là ngày kỉ niệm mày nể tao một chút có thể mặc đầm được không”
“Nếu không cũng được, tại hôm trước tao cảm thấy mày không vui nên hỏi trước ý kiến mày”
Cô im lặng nhìn nó, Minh Nghi là đứa cô cảm thấy chơi hợp với mình nhất từ trước đến giờ. Nó rất hay để ý người khác quan tâm lo lắng. Trước đây cô bệnh tật hay bị sao đấy đều luôn là nó có mặt chăm sóc cô.
“Chọn đồ đi”
Cuối cùng cô cũng đồng ý yêu cầu từ nó, mặc dù có hơi khó khăn với cô thật nhưng dù sao hôm nay là ngày vui của nó. Phải làm nó vui chứ.
Nó vừa makeup vừa suýt xoa lên tiếng nói với cô.
“Tao vẫn luôn có một thắc mắc rõ là mày rất xinh sao lại luôn muốn giấu nó đi”
“Mày có bí mật gì sao?”
Cô bị hỏi một câu hỏi khó nên nhất thờ ngồi im bất động. Không biết trả lời ra làm sao, lúc này con bé An Nhiên từ đâu chạy vào hồn nhiên lên tiếng.
“Cô xinh quá”
“Để con kêu ba vào xem cô xinh này”
“Đợi con một chút”
Nói rồi con bé chạy nhanh ra ngoài, để lại Minh Nghi lắc đầu ngao ngán với đứa con gái ranh này của mình.