Chương 67 - Chương 67
– Bảo cậu đi xử lí công việc, thế nào rồi? Xong cả chưa?
Lấy lại sự chuyên nghiệp của mình, anh ta đưa cho Lục Thế Minh một xấp văn kiện.
– Đã xong rồi ạ. Cụ thể là do ông ta làm, tôi đã hỏi tên phục vụ thì anh
ta nói như thế. Kiểm tra các camera thì các thông tin đều bị xóa sạch.
Muốn tóm được ông ta thì chúng ta cần bằng chứng chứ không phải một lời
nói suông thì… Ông ta không nhận đâu.
Nghe anh ta nói vậy hắn gật gật đầu.
– Chuyện đó cậu không cần lo. Tôi đã nhờ người giải quyết rồi. Còn đây? đây là gì.?
Chỉ vào tờ giấy trên tay hắn, anh ta nói.
– Đây là dự án sắp tới của Giang thị, bọn họ cho đấu thầu khu đất ở ngoại ô thuộc trung tâm vàng của Hải Thành. Dự án này có quy mô lớn, có tiềm
năng phát triển tốt nên nó đang là miếng bánh lớn cho các công ty tầm
cỡ. Không ngoại trừ vì nó mà Cố thị trực tiếp đối đầu với Lục thị.
Nghe trợ lí nói về điều này, hắn chỉ cười khẩy. Tự lưng vào chiếc ghế xoay
quyền lực của mình, như một ông vua đang nắm giữ ngai vàng và đang xem
các quan thần biểu diễn trò vui dưới mí mắt. Khí chất này, biểu hiện này đúng là ra dáng một ông lớn không ai bì được.
– Miếng bánh lớn thì phải hợp với người có dạ dày to. Bọn họ? Không xứng.
Một câu nói đầy hống hách nhưng thật uy quyền. Làm việc chung đã lâu nên
Trình Cán chẳng còn lấy làm lạ nên trực tiếp đi vào vấn đề chính.
– Vậy để tôi soạn sẳn hồ sơ đấu thầu rồi gửi cho anh duyệt. Cuối tuần sau là ngày đấu thầu.
– Cậu cứ lo phần hồ sơ, chuyện còn lại cứ để tôi. Mười lăm phút nữa mở cuộc họp khẩn.
Chờ khi Trình Cán đã ra ngoài, hắn nhanh bước về phía cô ôm lấy cô gái nhỏ
vào lòng. Đôi môi bạc gợi cảm hôn lấy hôn khắp nơi trên khuôn mặt nhỏ
nhắn kia đến ửng đỏ.
Vội lấy tay chống chế ở ngực anh, dùng tý lực đẩy anh ra nói.
– Anh đi giải quyết công việc đi.
Nghe cô nói mà anh xụ mày ngồi phịch xuống ghế ngay cạnh cô hờn dỗi.
– Em chả thương anh.
Nhìn anh, cô phì cười.
– Ngoan em thương.
Chỉ đợi cô nói câu đó anh liền lấn lướt chỉ chỉ tay vào má mình.
– Vậy hôn hôn anh đi.
” chụt ”
Nụ hôn bất ngờ làm anh đơ ra một chút. Nhanh chóng lấy lại cảm xúc anh phì cười. Nụ cười đầy vui vẻ và hạnh phúc.
…
Cuộc họp diễn ra khá căng thẳng. Cũng phải thôi. Lần này trực tiếp đối đầu
với Cố thị và bao công ty tầm cỡ khác nên họ phải chuẩn bị chu đáo và
hết sức thận trọng.
Lần hợp tác này sẽ là lần khẳng định vị thế
của các công ty nên ai cũng nổ lực. Lần này hắn hạ quyết tâm như thế,
cho dù có là Lục thị hắn cũng không có ý định nhường.
Lục Thế
Minh hắn có hai phương châm sống. Một là yêu thương chiều bạn giường.
Hai là trên thương trường mọi thứ đều giải quyết bằng thực lực. Đừng kể
là cha con, bây giờ họ mỗi người điều hành một công ty. Ai thắng làm
vua, ai thua làm giặc… vậy thôi.
Văn bản đã được soạn sẳn, nội dung chủ yếu cũng đã giải quyết xong. Hắn, nhanh tay dùng bút kí rồi chuyển đi.
Giải quyết xong mọi việc cũng là đến giờ tan ca. Nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn say mê đọc sách làm anh âu yếm nhìn.
– Đừng đọc nữa. Về nhà chúng ta nào bé con. Em mệt cả ngày rồi, về anh sẽ nấu gì đó tẩm bổ cho em.
Như lời đã nói. Vừa về đến nhà Lục Thế Minh đã cởi vest, bắt tay vào công
việc bếp nút. Nhìn hắn loay hoay dưới bếp làm cô vô thức mỉm cười. Ừ thì người đàn ông cao mét tám mươi chín, body miễn chê, gương mặt đẹp không góc chết. Đã thế lại còn giỏi nấu ăn, giàu có này chính là bạn trai
kiêm chồng sắp cưới của Thẩm Nhược Giai cô. Ngẫm lại một chút. Đúng là
cô tốt số thật.
– Anh biết anh đẹp rồi, em đừng mải nhìn như thế… anh ngại. Em mau đi tắm đi rồi xuống ăn cơm.
Bị anh phát giác ra làm cô có chút ngượng nhưng cũng không quá bất ngờ.
Chỉ làm mặt hài ý bảo anh không đứng đắn. Nào ngờ chưa kịp mở lời thì
tên nào đó không biết xấu hổ mà nói thêm.
– Anh là của em, em
muốn ngắm lúc nào cũng được nhưng mà em đói sẽ bệnh đấy. Ngoan, nghe lời lên trên tắm đi rồi xuống ăn cơm. Ăn xong rồi tối nay anh cho em ngắm.
Ngắm khi nào thỏa thích thì thôi.
– Anh đúng là đồ tự luyến.
Bỏ lại một câu, cô liền ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy lên tầng. Bỏ lại
sau lưng một người đàn ông tay cầm cái muỗng đang cười vui vẻ ở phía
sau.
Ngâm mình một chút cô lúc này mới thật sự thoải mái. Cả đêm
hôm qua bị anh vần vò lâu như vậy cô như bị rút hết sức lực và ” tả tơi ”. Từ cổ đến ng.ực đều bị anh gặm toàn dấu hôn, phía dưới vốn dĩ bị
sưng nhưng anh đã giúp cô bôi thuốc nên an tâm phần nào.
Giải
quyết xong chuyện của mình, đến giờ lo cho chiếc bụng đói. Vừa đặt chân
đến chân cầu thang, mùi thơm của thức ăn đã xộc thẳng vào mũi. Nhìn trên bàn toàn là mấy món cô thích đa được anh tỉ mỉ nấu chín, nhìn vào bếp
người đàn ông ấy vẫn chuyên tâm nấu món cuối cùng.
Cả hai ngồi
vào bàn là chuyện của vài phút sao. Nhìn thành quả của anh, cô không
khỏi tắm tắc nhưng chưa kịp khen thì anh đã lên tiếng trước.
– Thời gian gấp anh sợ em đói nên chỉ nấu mấy món đơn giản, em chịu khó một chút nha.
Nghe anh nói sao cô thấy thương anh quá. Anh cứ như vậy, cô sợ bản thân sẽ bị anh chiều hư mất thôi.
– Anh đã giỏi lắm rồi, lần sau để em vào bếp nấu cùng anh. Anh đừng chiều em, em hư đấy.
Gắp miếng thức ăn cho vào chén của cô, anh khẽ cười.
– Không cần. Mấy cái chuyện bếp núc anh lo được. Em chỉ cần ngồi im đánh giá là được rồi.
Vừa để cô ăn, anh cũng có cơ hội thử nháp món ăn mình làm rồi nhớ ra gì đó nói luôn.
– À phải. Sao hôm nay anh sẽ mướn vài vệ sĩ cho em. Để em một mình anh thấy không yên tâm.
Nghĩ tới chuyện bàn bạc việc hợp tác lúc chiều là cô đã cảm thấy bất thường
nên khi anh nói ra chuyện thuê vệ sĩ cô cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Có lẽ anh muốn giữ an toàn cho cô…
– Được.