Chương 122: Nổ súng đi
Một đám chạy tứ tung lên hết chỉ biết rằng hiện giờ chắc chắn không ai ra khỏi công trình này được vì bên ngoài đều bị Tịnh Y Tâm khoá lại .
Tất cả mọi người đều ở đây nhưng không ở cùng nhau . Khi chạy Tạ Kiến Minh kéo theo Hạ Dương Di chạy lên tầng hai .
Chạy đến nơi chưa kịp thở ra được hơi nào thì một tên áo đen xuất hiện từ phía dưới đang chạy lên đuổi theo hai người hoảng hốt vội chạy đi về phía trước tuy không biết còn đường ở phía trước hay không nhưng cả hai cứ thế đâm đầu chạy không dám quay lại nhìn về phía sau .
Tên kia thật sự cầm súng không phải để doạ mà vừa chạy vừa nổ súng về phía cả hai người .
Tạ Kiến Minh giữ chặt bã vai Dương Di vào gần mình bán mạng mà chạy .
Tiếng súng lại nổ lên , lần này trúng rồi .
Nhưng chỉ xẹt qua bên mắt cá chân phải của Tạ Kiến Minh , vốn không sao chỉ giống như vết thương ngoài da nhưng anh giật mình quỳ gối xuống . Hạ Dương Di lại nghĩ anh trúng đạn nên mới ngã xuống liền hét lên một tiếng , giây đôi mắt sợ hãi đỏ hoe đọng nuớc mắt bên trong của cô hiện lên vừa run vừa nói .
– ” Kiến Minh anh sao vậy , không sao chứ ”
Tên áo đen thừa cơ hội cả hai dừng lại mà nổ súng , tiếng súng phát ra cùng lúc với tiếng va chạm thân thể mạnh bạo .
Chu Trí Cường từ đâu xuất hiện đá vào hông tên áo đen một phát ngã nhào xuống đất , phát súng nổ ra cũng không theo đó mà nhắm chuẩn , viên đạn bay xẹt qua một tộ rất nhanh .
Viên đạn chạy ngang tai Hạ Dương Di , máu bên tai phải của cô cũng theo đó mà tuôn ra .
Tạ Kiến Minh nghe tiếng động đánh nhau phía sau mới quay đầu lại , là Chu Trí Cường đánh nhau với tên áo đen .
Bên cạnh còn có Lý Vy Khiết đứng trên tay cô còn cầm súng , có lẽ khi nãy gả kia bị Chu Trí Cường đá một phát tay không nắm vững mới rơi súng ra bị Lý Vy Khiết nhanh tay cướp lấy .
Tạ Kiến Minh trợ tròn mắt nhanh chóng đứng dậy lao về phía hai người kia đánh nhau để giúp đỡ Chu Trí Cường .
Hai đấu một chắc chắn tên kia đã bị đuối sức không đấu lại nên thở hổn hển mệt đứt hơi cố gắng xua tay múa chân đỡ lấy mấy cú đánh của Tạ Kiến Minh với Chu Trí Cường .
Ba người đánh mất 8 phút , ai cũng có vết máu tên mặt nhưng tên kia gục xuống trước nằm tràn xuống đất không nói ra hơi được .
Hạ Dương Di nhìn Lý Vy Khiết giây sau liền cất giọng lên .
– ” Lý Vy Khiết cô bắn c.h.ế.t hắn đi ”
Ba người nghe xong liền nhìn về phía cô kinh ngạc .
– ” Tự vệ chính đáng , không ở tù được đâu ”
Lý Vy Khiết đây là lần đầu tiên thấy súng thật , cũng là lần đầu tiên cần khẩu súng có đạn trên tay tuy là một người tính cách mạnh mẽ không sợ gì nhưng dù sao đây vẫn là mạng người , là giết người …
Tay của Lý Vy Khiết run lên nhưng vẫn đưa khẩu súng chĩa vào hướng gã kia đang nằm máu me hì hục trên đất .
Một tiếng nổ súng vang lên , viên đạn nhắm chuẩn phóc xuyên qua ngực gã áo đen .
Hắn c.h.ế.t rồi , một vũn máu tràn ra từ ngực phũ đầy xung quanh thi thể của gã ta nhuộm đỏ .
Dù không giết hắn , hắn cũng sẽ giết mọi người .
Ý này của Hạ Dương Di rất đúng , Lý Vy Khiết vừa tán thành nhưng cũng vừa sợ hãi quay sang nhìn Tạ Kiến Minh .
Tạ Kiến Minh mặt mũi đều là vết thương khi nãy đánh nhau , trên khoé miệng bên trái có vết rách môi lẫn vết máu , trên sống mũi anh cũng có một đường rách da trên đó cũng có máu tươi .
Anh biết cô em gái của mình đang sợ nên đưa tay ra về phía Lý Vy Khiết nhẹ nhàng cất giọng .
– ” Làm tốt lắm , lại đây với anh ”
Lý Vy Khiết mỉm cười vừa bước đi một bước phía xa liền chuyền đến giọng nói của Tịnh Y Tâm rất lớn .
– ” Muốn chạy sao ? ”
Bốn người nghe thấy giọng nói liền nhanh chóng nép vào nhau cùng đưa mắt nhìn Tịnh Y Tâm đang đi lên .
Ả vừa tiến tới vừa cầm khẩu súng trên tay chĩa về phía Hạ Dương Di vênh váo cất giọng chua chát .
– ” Hạ Dương Di đừng chạy nữa , không phải mày luôn là con người đối mặt với hiện thực à ? ”
Khoé môi một bên của Tịnh Y Tâm cong lên cười kinh châm biếm .
– ” Nhìn xem bây giờ mày lại chạy trốn chẳng giống với phong cách sống kêu ngạo của mày gì hết ”
Tạ Kiến Minh nắm lấy tay của Dương Di kéo về phía mình đưa mắt nhìn Tịnh Y Tâm cố gắng khuyên nhũ ả ta .
– ” Y Tâm em bỏ súng xuống đi , chúng ta nói chuyện em yên tâm đi sẽ không ai bo chạy đâu ”
Tịnh Y Tâm câm hận liếc sang nhìn Tạ Kiến Minh lớn giọng hét lên .
– ” Nhưng anh sẽ bảo vệ cô ta …đúng không ”
Ả phì cười một cái nhìn bốn người họ đang bảo vệ cho nhau mà nực cười .
– ” Từ khi Hạ Dương Di xuất hiện thì anh luôn luôn bảo vệ cô ta không phải sao? năm ấy anh cho người theo dõi Hạ Dương Di là vì sợ tên Trương Tiêu làm hại cô ta nhưng cô ta thì sao ? ”
– ” Cô ta lại hiểu lầm là anh đang theo dõi cô ta , anh không giải thích lại đi đâm đầu dỗ dành ả ”
Khoé mắt Tịnh Y Tâm rơi xuống giọt nước mắt , giọng cũng không còn nói vững mà run lên .
– ” Lúc trước kia anh không bao giờ đối xử với em như vậy hết ….”