Chương 43
Hai mắt Phù Ly như ánh lên. Hắn có thể di chuyển giữa đêm đen trên núi thoải mái như dưới đồng bằng. Thủy Thời nằm trên lưng hắn, rồi vừa ôm cổ đối phương vừa lần mò cánh tay đã từng bị trọng thương của hắn.
Xoa nắn một hồi, Thủy Thời ngạc nhiên phát hiện chưa được mấy ngày mà vết thương thậm chí gần như không còn cả sẹo. Da thịt Phù Ly vẫn rắn chắc và mềm dẻo như bình thường.
Phù Ly thuộc một chủng tộc Thủy Thời chưa từng nghe nói đến và cậu thì chẳng thể áp logic thông thường lên người một chàng thú lạ. Cậu vừa kính phục vừa yêu thích người ta, nhưng lòng cậu vẫn ẩn chứa rất nhiều đau xót.
Cậu dụi đầu lên lưng hắn, lắng nghe tiếng nước chảy loáng thoáng từ xa. Rào, rào, hình như là nước xối vào đá tảng. Theo những bước chân Phù Ly, âm thanh ấy ngày một rõ ràng.
Đến khi hai người đứng trước một mành nước mà trông khá giống một thác nước cỡ nhỏ, Thủy Thời mới thấy bóng hình dãy núi và cổ thụ xếp thành từng rặng um sùm xung quanh.
Phù Ly bước thêm mấy bước, sau đó dừng lại trước một hang động kỳ bí. Hắn ngó quanh quất, đoạn ôm Thủy Thời – vốn đang tò mò rướn đầu về trước ở sau lưng – vào lòng.
Thủy Thời cứ cựa quậy nhìn ngắm mãi, “Đây là đâu thế ạ, đêm hôm khuya khoắt mình tới đây làm gì thế?”
Mành nước xiết ngay cận kề, Phù Ly bao kín Thủy Thời trong lồng ngực, “Tiến vào.” Tiếng thác nước hơi ồn, Phù Ly lại có thói quen nói bằng chất giọng như tiếng thú trầm trầm từ lồng ngực, thành ra nhất thời Thủy Thời không nghe rõ, “Hở?”
Không chờ cậu hỏi thêm, Phù Ly đã gồng lưng, cong eo, đôi chân cường tráng bước lùi một bước lấy đà rồi bất chợt dồn sức.
Như con sói khổng lồ dưới ánh trăng, hắn nhảy vọt qua khe suối và tiến vào phía bên kia mành nước.
Thủy Thời vùi đầu vào lòng Phù Ly. Bên tai cậu là tiếng nước xối mạnh lên da thịt rắn chắc, chẳng qua cậu được Phù Ly che chắn, áo quần không ướt một li.
Đây là một hang động đá vôi ẩn khuất, có thác nước che chắn, vị trí hiểm yếu, lại nằm trong lãnh địa của sói và được thú dữ bảo hộ. Thủy Thời không biết rốt cuộc đây là đâu, cậu mặc cho Phù Ly dẫn vào một lối đi hẹp phía trước.
Càng đi, Thủy Thời càng kinh ngạc. Đầu bên kia của con đường tối tăm bất ngờ có ánh sáng vàng óng ánh. Ra khỏi lối hẹp, đập vào mắt Thủy Thời là cảnh tượng tuyệt trần gây chấn động.
Một bộ hài cốt động vật khổng lồ nằm giữa vầng sáng ấm áp. Chỉ xét riêng khung xương sườn bền chắc dựng thẳng lên từ mặt đất đã cao chừng năm, sáu mét, lớn hơn rất nhiều so với Phù Ly hóa hình. Như vậy có thể hình dung ra vóc dáng sừng sững của nó lúc còn sống.
Tim Thủy Thời đập nhanh, cậu quan sát kỹ, bộ xương này rõ ràng là di hài từ thời xa xưa, tuy nhiên cho đến giờ nó vẫn chưa bị phong hóa chỉ dựa vào sức mạnh thể chất của chính nó. Khung xương nửa giống sói, nửa không, nửa là thú mà lại không giống thú, rất quái dị.
Thủy Thời lại để ý thấy nguồn sáng cho toàn bộ hang động rộng rãi không phải di hài mà là một hồ nhỏ nước sóng sánh từng gợn vàng kim ở giữa nền đất bên dưới bộ xương. Nước hồ trào ra, hình như lớp bột vàng bị phủ dưới đáy hồ khiến gợn nước lấp lánh, ánh chiếu bên trên vách động.
Dọc hồ cơ man là dây leo bám trên xương, tựa như bọc bên ngoài khung xương một lớp vỏ mỹ miều.
Đôi mắt Thủy Thời được chiếu sáng, cậu hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn cặp con ngươi vàng kim hãy còn ngắm nhìn hồ nước của Phù Ly, “Phù Ly, đây là đâu thế?”
Người đàn ông nhìn bộ di hài với vẻ nghiêm trang, mắt hắn dường như sáng hơn, miệng hắn phát ra một tiếng nói xa lạ. Hắn vừa lẩm nhẩm vừa tiến hành một nghi lễ kỳ dị nào đó rồi mới trở lại bình thường. Phù Ly ghé sát Thủy Thời, trán hai người áp vào nhau.
Thủy Thời nghe hắn trả lời bằng ngôn ngữ quen thuộc.
“Đất tổ.”
Thế rồi hắn dắt Thủy Thời đến mép hồ. Hắn xuống nước, chấm ít bột vàng óng ánh và bôi – một cách quý trọng – lên trán Thủy Thời, phủ lên nốt ruồi đỏ nhàn nhạt ấy.
Đoạn lại ngắt một phiến lá hình thù xinh đẹp trên dây leo, bảo Thủy Thời ngậm lấy. Thủy Thời ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ Phù Ly chợt cắn rách ngón tay và mớm máu cho mình.
“Anh!! Cắn mạnh thế làm gì! Chảy nhiều máu quá!” Miệng Thủy Thời còn ngậm lá nên lời nói cứ lùng bùng trong họng, nhưng Phù Ly vẫn hiểu cậu, chẳng qua hắn cố ý quệt máu trên tay lên môi Thủy Thời rồi cúi đầu hôn cậu, đảm bảo cậu nuốt xuống.
Thủy Thời được âu yếm, đầu óc mê man, hương lá thơm ngát tan ra trong khoang miệng. Chỉ nghe bên tai lời Phù Ly nói nhẹ nhàng.
“Liên kết, chúng ta, với tổ tiên.” Hắn trịnh trọng bưng hai má Thủy Thời và lại hôn phớt lên môi cậu.
Thủy Thời thoáng tỉnh thoáng mơ, cặp mắt ươn ướt nhìn người đối diện. Dưới quầng sáng tản ra từ chiếc hồ tỏa sóng dập dờn, cơ thể người đàn ông cũng được mạ một lớp ánh sáng như vị thần trong truyện cổ tích, khiến cho hắn trở nên cách cậu rất gần mà cũng lại rất xa.
Thủy Thời bất giác ôm cổ thần, trói buộc ngài, rồi chân thành giãi bày tình cảm.
“Trong suốt cuộc đời ngờ nghệch em đã gặp rất nhiều người, nhưng duyên nợ với mỗi người đều rất mỏng, đều sớm nở tối tàn. Duy chỉ duyên phận với anh là giống một dòng sông không bao giờ ngừng chảy.”
Phù Ly vuốt ve gò má của thú cái, hắn mỉm cười, đường nét hoang dại của hắn trở nên sáng ngời và ấm áp.
Hắn vốn chẳng biết cười, cũng không hiểu những biểu cảm phong phú trên khuôn mặt “loài người”. Nhưng hắn luôn quan sát biểu cảm của cậu thú cái, nhìn những cảm xúc hiện lên qua nụ cười của cậu. Ở đó có vui thích, có lém lỉnh, lúng túng, chột dạ, đau lòng và sùng bái…
Vì yêu ai yêu cả đường đi nên hắn cũng bắt đầu học “cười”. Chẳng qua hắn chỉ cho mình cậu nhóc ấy xem.
Mà Thủy Thời nhìn hắn thì không ngăn nổi nhịp tim như đánh trống, thế rồi cậu rướn người ôm hôn hắn.
…
Vầng trăng đã đi hết nửa hành trình trong đêm của mình. Ôm Thủy Thời, Phù Ly lại lao vọt qua thác nước lần thứ hai, rồi chạy về ổ sói ấm áp giữa làn gió rét căm ở vùng sơn dã. Trán họ còn lưu lại dấu vết vàng kim từ hồ nước, họ ôm nhau và từ từ chìm vào giấc mộng êm đềm.
*
Dưới chân núi.
Tết sắp sang, năm nay mùa màng thất bát, thuế má lại cao, một số lưu dân dò xét xung quanh hòng tìm nơi nương tựa. Vậy nên các hộ gia đình thôn Nhiệt Hà đều đóng chặt cửa nẻo, trời chưa tối hẳn đã tắt đèn đi ngủ hết.
Dạo này ông Trịnh thường xuyên mơ. Ông toàn mơ thấy chó sói trong căn nhà trên sườn núi đã hóa thành người. Đám bọn họ có kẻ dọn dẹp bát đũa, có kẻ ôm len ngồi trên giường sưởi đan áo. Thế rồi tất cả đều ngẩng đầu nhìn ông và đồng loạt nói.
“Ấy chú Trịnh, chú đi đâu vội thế, vào tán dóc cái đi!”
Ông Trịnh choàng tỉnh, ngồi bật dậy, làm vợ ông sợ hú hồn.
“Ui chao, giữa đêm rồi, cha nó làm sao thế, bóng đè hả?” Bà vừa nói vừa thắp đèn dầu. Đèn sáng, bà thấy chồng nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt bộn bề cảm xúc thì giật mình thon thót.
Ông Trịnh vẫn không nói lời nào, bà liền xuống giường rót một cốc nước ấm vừa để an ủi ông, vừa để giúp ông nhuận họng.
Ông Trịnh tu ừng ực một hớp lớn, định thần rồi hỏi, “Thằng út sao rồi, sao đúng lúc bất ổn thế này lại chạy vào thành làm gì chứ.”
Bà Trịnh khoát tay, “Nó bảo thành giờ đang quản nghiêm lắm, lưu dân trộm cướp bị lính bắt đi chém đầu hết, chỗ huyện lỵ giờ cũng yên ổn hơn rồi. Mấy bữa nữa là Tết, nó muốn đi thăm dò tin tức mà cũng tiện thăm thầy với sư huynh sư đệ.”
Ông thợ săn đặt cốc xuống, không mấy hài lòng, “Đúng là không sống yên được mà!”
Đang bận nghĩ xem nên dạy dỗ con trai thế nào thì ông chợt nghe có tiếng động bên ngoài. Giờ này dân làng đều đã ngủ, vậy thì có thể là ai?! Ông nhặt cung tên rồi lần qua các phòng bên gọi các con dậy ứng phó.
Vì thế, mấy người đàn ông người cầm cung, người cầm gậy, ai nấy đều nâng mức cảnh giác lên mức tối đa. Nhưng lúc mở cửa ra thì tất cả sững người.
Trước cổng chính nhà ông dàn hàng một loạt con mồi nào dê nào hoẵng nào hươu, hai bên trái phải của chúng bày gùi mây, bên trong có hạt dẻ và ba bốn quả trứng lớn.
Ông Trịnh vừa nhớ lại giấc mộng quái dị ban nãy cùng với một đàn chó sói thành tinh đua nhau gọi ông là “chú Trịnh”, lông tóc tức thì dựng đứng.
Các con ông vẫn chưa hết kinh ngạc, thầm nhủ lại là sự lạ gì nữa đây? Thú hoang tự đâm vào cổng chết, trước khi chết còn chở theo cả gùi thổ sản?
Đông Sinh gãi gãi đầu, “Cha, thế này là thế nào? Có qua Tây Sơn cũng chẳng săn nổi con mồi béo tốt thế này ấy chứ.”
Ông Trịnh không chờ anh nói hết câu đã sai các con âm thầm chuyển đồ đạc vào nhà – người ta đem đến giữa đêm là có ý đồ rõ ràng cả. Ngoại trừ Thủy Thời, trên núi này làm gì còn ai biết đan gùi mây nữa? Dĩ nhiên, trừ khi cảnh trong mơ thật ra là sự thật…
Đợi đến lúc di dời xong xuôi thì Đông Sinh mới sực nhớ ra chó săn trong ổ chó ngoài cửa. Tiếng động lớn thế mà sao chúng không phản ứng gì? Vậy là anh bèn ngó vào ổ chó.
Mà nhìn rồi mới biết hai chú chó săn hung mãnh giờ đang cụp đuôi, run rẩy lùi về tận xó, nằm rúc vào nhau, rồi vừa liếc nhìn chủ nhân đứng ở cửa vừa lùi vào sâu hơn nữa.
Thần Sói chứng giám, người nhà này đã ra ngoài nhưng hai đứa bọn chúng thề không hề mách lẻo! Chó thật sự vô can!
Số đồ này là do Thủy Thời chuẩn bị rồi nhờ bầy sói vận chuyển xuống núi giao hàng cho nhà ông Trịnh. Cậu biết năm nay đói kém, mối họa từ dân chạy nạn chưa giải quyết được, gia đình ông Trịnh đông con, không có tiền ăn thịt. Thủy Thời nợ nhà ông nhiều nên giờ muốn cố gắng giúp đỡ ông, ít nhất cũng đem biếu ít quà ăn Tết.
Huống hồ cậu rất tin tưởng con người ông và cũng hiểu rằng với tính cách thận trọng của mình, chắc chắn ông sẽ hiểu dụng ý của cậu.
Cậu không muốn sinh sống trong xã hội con người. Chính cậu đã chọn trở về Đông Sơn. Cậu không hối hận, thậm chí lấy làm may mắn.
Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt người yêu mỗi khi mở mắt, có thể vuốt ve thân thể khỏe mạnh của hắn. Thủy Thời chưa muốn dậy, cậu liền ôm eo Phù Ly, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn và tiếp tục say giấc.