Chương 42
Phù Ly khoan khoái nhảy lên từ lưng núi. Hắn gói một bó cỏ cao bằng một phiến lá cỡ lớn. Chúng sói thấy hắn thì tiến lên, định dụi chào hỏi, nhưng Phù Ly lại né tránh rồi chạy thẳng về cái ổ tình yêu của mình.
Hắn nhẹ nhàng nhảy vào hang, nằm trước mặt Thủy Thời, cúi đầu ngửi mùi của cậu. Thế rồi cặp mắt vàng híp lại, hắn vui vẻ hôn lên đôi môi còn sưng đỏ của đối phương. Không ngờ bị Thủy Thời né tránh, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn bám sát, dù cuối cùng đều bị cái đầu xinh xắn lắc lia lịa tránh cho bằng hết.
Thấy Phù Ly lại chuẩn bị hôn, Thủy Thời mở choàng hai mắt, hai tay vội vàng bụm miệng.
“Không hôn, không hôn!”
Phù Ly nghiêng đầu quan sát Thủy Thời, hơi thở hắn khá gấp, trông như sắp bổ nhào tới. Thủy Thời xoay người sang chỗ khác.
“Sưng hết rồi! Không hôn!”
Phù Ly lại nhìn vết cắn đã đóng vảy trên gáy Thủy Thời, hắn ổn định nhịp thở, sau đó nghiền một ít cỏ bằng những ngón tay có khớp xương mạnh mẽ rồi nhẹ nhàng xoa lên gáy thú cái của mình.
Cảm giác nóng rát sau gáy chợt trở nên mát lạnh, Thủy Thời tò mò quay đầu nhìn lại, cậu thấy Phù Ly đang vừa dịu dàng xức thuốc vừa nhìn cậu chăm chú. Cậu thò đầu ngửi ngón tay đối phương, chà, mùi hương khá là thanh mát. Đây chẳng phải là thứ được bôi lên người cậu vào lần đầu tiên tỉnh lại trong căn nhà gỗ đó à, không biết nó làm bằng nguyên liệu gì mà hiệu quả thế chứ.
Đối diện với cậu nhóc chun mũi liên hồi, Phù Ly lại quệt ít thuốc lên chóp mũi của cậu. Kế đó hắn vén tấm da Thủy Thời đang đắp, thò tay qua, toan bôi thuốc.
“Đây là gì thế ạ?” Thủy Thời ghì tay hắn.
Phù Ly chợt – theo bản năng – trả lời bằng một loại ngôn ngữ kỳ lạ nào đó. Âm thanh của hắn phát ra từ lồng ngực, trầm và cổ kính, là tiếng nói con người không thể phát âm.
Phù Ly đã tự ngạc nhiên trước hết. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, chốc lát sau mới lại mở lời, “Thuốc”.
Bấy giờ Thủy Thời còn ngơ ngẩn trước tiếng nói lạ lùng ban nãy của Phù Ly nên không để ý đến cái tay đụng chạm của hắn.
Hai người vật lộn cả buổi mới hổn hà hổn hển xức thuốc xong. May mắn là, Thủy Thời cũng cảm thấy vết thương đỡ hơn kha khá, vị trí kia không còn đau rát, toàn thân khoan khoái, có thể cử động thản nhiên.
Phù Ly lại rướn người hôn cậu. Thủy Thời híp mắt né tránh mấy lần, song khi nhìn khuôn mặt nam tính trước mặt, cậu không khỏi ôm đầu đối phương, bưng đôi gò má vừa anh tuấn vừa vô cùng mê hoặc vẻ hoang dã của hắn rồi chu môi hôn liền mấy cái rõ là kêu.
Đợi đến khi Phù Ly bắt đầu quấn quýt thì cậu lại vui vẻ né tránh, mãi không chịu hưởng ứng.
Qua hình thức giao hòa sâu sắc, Thủy Thời không sợ con thú hoang này nữa. Họ đã hòa làm một thể và do đó về sau sẽ gắn bó như bóng với hình. Anh là thế giới của mình, còn mình là nửa mạng sống của anh.
Thủy Thời tựa vào lồng ngực rộng rãi của Phù Ly, nhéo cánh tay rắn rỏi của hắn.
“Phải có quần áo gì đó chứ nhỉ, da thú cũng được, em không muốn cởi truồng giữa bầy sói đâu.” Bầy sói trắng khôn ranh như người làm Thủy Thời không thể coi chúng là động vật bình thường cho được.
Nghe vậy, Phù Ly liền bế cậu đến trước một góc hang – nơi chất đống đủ loại vật phẩm. Có một mớ lông trắng nhăn nhúm nằm ở đó. Thủy Thời nhìn kỹ, chẳng ngờ lại chính là chiếc áo len mình đan tặng Phù Ly.
Thì ra hôm ấy vốn là đêm trăng tròn, Phù Ly đã chuẩn bị tâm lí sẵn. Để đề phòng bất trắc xảy ra, hắn chia tay Thủy Thời và chốn làng mạc, trở lại Đông Sơn, cẩn thận cởi chiếc áo len và đặt nó vào sâu trong ổ sói một cách đầy quý trọng. Sau cùng hắn lên đỉnh núi để chống chọi với bản tính và dòng máu của mình.
Kỳ thực hắn vốn đã khống chế được rồi. Nhưng hắn nghe sói gác báo tin Thủy Thời gặp nguy hiểm, nhất thời đầu nóng lên, hắn phi thẳng xuống núi, để rồi tận mắt chứng kiến thú cái của mình bị gấu hoang đe dọa đến tính mạng.
Và thú tính của hắn bộc phát.
Chờ đến lúc choàng tỉnh, hắn đã thấy máu thịt văng tung tóe khắp nơi cùng ánh mắt sợ hãi của Thủy Thời trước mặt.
Thủy Thời nhìn chiếc áo len nguyên vẹn mà cổ họng nghẹn ngào. Cậu cầm nó lên, ôm vào lòng. Chiếc áo có mùi của Phù Ly. Thế rồi cậu mặc nó.
Có điều áo len đã lớn lại còn bị cơ bắp của Phù Ly kéo căng, thành ra bây giờ cổ áo đã xệ xuống tận rốn của cậu. Thủy Thời không khỏi quay đầu nhìn hắn, lòng lấy làm vui vẻ, định bụng bảo hắn xem xem vóc dáng hai người họ chênh lệch đến độ nào. Nhưng cảm nhận được ánh nhìn quai quái của người đàn ông, lại nghĩ đến tình cảnh toi đời đêm nọ, Thủy Thời hắng giọng, ngừng cười, lặng lẽ cuốn chặt hai vạt áo bọc kín cơ thể.
Đoạn cậu cúi đầu bước ra ngoài ổ sói, bất chấp ánh mắt nóng bỏng của người sau lưng.
Sắc trời tràn vào mắt, Thủy Thời hít một hơi không khí trong lành. Mặt trời sưởi ấm đất đai, Thủy Thời đi chân trần cũng không sợ rét. Mỗi tội gió lùa vào qua vạt dưới áo khiến cái chỗ đang đắp thuốc của cậu bỗng chốc lạnh run.
Lúc bắt đầu thả lỏng thì cậu chợt nghe có tiếng rầm rì nho nhỏ. Nhìn xuống, Thủy Thời liền cuốn áo len tiến lại gần. Kẻ phát ra âm thanh vừa rồi chính là Bé Sói Trắng. Nó gác đầu ra ngoài cửa hang nhà nó, điệu bộ rất đáng thương. Nó không dám ra ngoài, thấy Thủy Thời mà nó cũng chỉ thở hắt ra một hơi dài thườn thượt theo lối loài người.
Thủy Thời cười xoa đầu nó, sau đó trong ánh mắt hiền từ của sói mẹ, cậu dẫn nhóc ta ra ngoài. Sói Con chờ mãi mới được bỏ lệnh cấm túc nên đã lập tức chạy vút đi, chớp mắt đã mất tăm mất tích. Thủy Thời và Sói Nữ vương đều không lo lắng, xung quanh là lãnh địa của sói trắng, sẽ không có thú dữ khác dám lại gần.
Phù Ly đứng giữa cửa hang, ngược chiều ánh sáng, nhìn cậu thú cái tản ra mùi của mình đang rảo bước đi giữa bầy sói. Cậu chàng cứ chốc chốc lại vuốt ve đứa nhóc này, chốc chốc lại xoa đầu đứa nhóc nọ.
Phù Ly thầm nhủ, bạn đời nhà hắn rất thích thú non, vậy thì tương lai họ cần sinh đẻ nhiều mới được, tối thiểu cũng phải nhiều hơn nhà Vua Sói một lứa vì dẫu sao mình cũng là anh cơ mà.
Hắn nghĩ đến đấy thì Thủy Thời chợt thấy sống lưng lạnh toát, đột ngột hắt xì hơi. Chẳng qua lúc ngẩng đầu, cậu chỉ thấy có con chó sói nhảy vụt lên từ triền núi, miệng tha băng ghế dài. Thủy Thời ngớ ra, lom mắt nhìn kỹ lại, đấy chẳng phải là cái ghế ngồi nhóm lửa của mình à??
Cậu tiến lên thêm mấy bước thì thấy một quân đoàn chó sói thậm thò giữa đồng cỏ. Chúng đang tha những đồ vật gì đó. Đội hình nghiêm ngặt của chúng ngày xưa nay cũng loạn tùng phèo với những tiếng lẻng kẻng của nào nồi bát chậu, nào bàn dài ghế đẩu.
Có chiếc bát nọ khá trơn, miệng sói không ngậm được, thế là sói ta thản nhiên úp ngược chiếc bát lên đầu để đi được vững vàng.
Thủy Thời máy móc ngẩng đầu nhìn Phù Ly đã đến cạnh bên.
Bấy giờ Phù Ly hô một tiếng với bầy sói, chúng tức thì tăng tốc, nhảy lên vách núi và đặt đồ xuống trước mặt Thủy Thời. Chẳng ngờ đến cả Vua Sói – sáng sớm ra đã chẳng thấy đâu – cũng có mặt trong đoàn sói nọ. Nó kiêu ngạo đến trước anh dâu của nó. Cơ thể nó to lớn tới mức cao ngang Thủy Thời.
Nó thử ngửi Thủy Thời nhưng lại bị anh trai gầm gừ đe dọa, vậy nên nó lùi ra sau, ngoan ngoãn cúi đầu, rồi chợt ngoác mồm nhè ra năm con xám xám, ướt nhẹp, sau đó kiêu ngạo hếch đầu lên.
Định thần nhìn lại, Thủy Thời không nói nên lời. Chỉ thấy năm chú chim non dính đầy nước dãi sói đã sợ cứng cả người. Mấy đứa nó cụp đầu đứng chết lặng dưới đất.
Thủy Thời lại ngó Phù Ly. Phù Ly trông cực kỳ bình thản, chẳng qua trầm ngâm một lúc hắn vẫn chầm chậm giải thích, “Lấy quần áo.”
Thủy Thời nhìn số đồ đạc lỉnh kỉnh nằm la liệt và bầy sói chỉ thiếu điều dỡ cả ngôi nhà xuống mà hít vào một hơi, “Lấy… quần áo hở?”
Nhưng đối diện với gia sản không thiếu dù chỉ một cây kim của mình, Thủy Thời vẫn mừng ra mặt. Sau khi khiêm nhường cảm ơn Vua Sói, Thủy Thời vừa hớn hở thu xếp của cải vừa thầm nghĩ, bầy sói chuyển nhà có nghề thật đấy! Giờ mà ở thế giới hiện đại thì Vua Sói cũng có thể dẫn đàn em lập nghiệp từ hai bàn tay trắng ấy chứ, đến con gà còn không tha cơ mà…
Không sói nào dám xớ rớ lại gần ổ Phù Ly. Phù Ly nhìn Thủy Thời hì hụi chuyển đổ, bản thân liền đặt toàn bộ đồ đạc vào một chiếc gùi đựng củi vốn được tha lên cùng, rồi vác tất về hang.
Lúc này Thủy Thời mới nhìn sang mấy con “gà” rầu rĩ. Chúng ở ổ sói, ngửi mùi của sói là đã sợ sun vòi, nhúc nhích còn không dám thì sau này làm sao nuôi! Cậu đành quây chúng trong cánh rừng gần suối nước nóng cho chúng nghỉ ngơi bên bụi cỏ, rồi lại móc ít thóc gạo từ túi ra an ủi linh hồn bị tổn thương của chúng nó.
Thủy Thời về lại ổ sói. Số hàng hóa được sói chở lên không chỉ có lương thực mà còn có đủ các loại hạt giống, gia vị, dụng cụ nhà bếp. Thậm chí có cả chiếc nồi sắt cỡ đại thường đặt ngoài sân chuyên dùng đun nước sơ chế con mồi, chưa kể đó còn là nồi của ông Trịnh nữa.
Thủy Thời tận mắt chứng kiến hai con sói chung tay tha nồi về, kết quả là bị nhọ nồi làm cho lấm lem đến mức sói trắng đã hóa sói đen…
Để tỏ lòng biết ơn, cậu – với Phù Ly là phụ bếp – dựng bếp, lấy dao đánh lửa nhợp nhụa nước dãi sói, đổ thịt đông ra khỏi túi, từ đó nấu một nồi canh thịt khổng lồ chia cho bầy sói. Sướng nhất là hai chú “sói đen” nọ được phân thêm một cái giò hươu.
Vua Sói dẫn theo vợ và ổ con thơ, cả nhà đã ăn no căng bụng. Sói Nữ vương toan về ổ thì bị Vua Sói liếm khóe miệng, rồi khẽ cắn, rồi ngoác mồm ngậm nguyên cái mõm của vợ làm cho vợ nó thoải mái híp mắt.
Thủy Thời giương to mắt. Cuối cùng cậu đã tìm ra xuất xứ hành động quái lạ của Phù Ly. Chắc đây chính là “nụ hôn đắm đuối” theo xì-tai bầy sói, hầy.
Quần quật một hồi đến khi mặt trời xuống núi, như thường nhật, Vua Sói dẫn đội quân tinh nhuệ đi kiểm tra và củng cố lãnh địa. Bé Sói Trắng vừa trở lại, nó ngoạm ống quần mới thay của Thủy Thời và dắt cậu vào rừng, nơi có Vua Ngựa cùng với người bạn ngựa đen của nó.
Vua Ngựa vẫn hừng hực sức sống như xưa, chẳng qua không thật sự muốn đến gần lãnh địa bầy sói. Ngựa Con thấy Thủy Thời bình yên vô sự thì cũng yên lòng, nó cọ cọ người cậu đầy lưu luyến. Thủy Thời vuốt mái bờm tết bím của Ngựa Con, nhờ Phù Ly khiêng ra ngoài một túi bột đậu và đặt lên lưng cho ngựa mẹ.
Vua Ngựa cảnh giác trước Phù Ly. Nó có thể chở Phù Ly bất tỉnh, nhưng chúa tể vùng núi khi tỉnh lại vô cùng nguy hiểm. Nó đánh hơi được dòng khí thế xưa nay chưa từng có, nó đạp móng một cách bất an.
Thủy Thời không ép Ngựa Con ở lại, cậu vỗ lên cái cổ dài của Ngựa Con và khuyên nó hãy đi theo mẹ nó. Chung sống giữa bầy đàn hiển nhiên sẽ tốt hơn theo mình ở cùng bầy sói.
Do những đòi hỏi quá quắt hôm qua nên hôm nay Phù Ly rất săn sóc Thủy Thời, hắn nghĩ mọi cách giúp cậu được vui vẻ. Nhìn cơ thể có dấu hiệu mỏi mệt của bạn đời là hắn lại vô cùng đau xót. Thân hình to lớn của hắn tiến tới gần, ôm Thủy Thời, nhấc bổng cậu lên rồi đi thẳng về phía bức tường đổ nát.
Thủy Thời không sợ. Trăng tròn đã khuyết, biển sao bạt ngàn, màn trời rủ xuống đất.
Cậu tựa vào vòng tay vững chãi của người yêu, giữa gió đêm xì xào, để hậu duệ của bộ tộc xa xưa ôm đến một nơi không xác định.