Chương 1
Một tiếng sói tru cất lên từ phương xa, sau đó âm thanh mỗi lúc một gần, vừa như thét gào vừa như chỉ dẫn.
Trong cơn mơ màng, một con sói trắng khổng lồ với ngọn lửa đỏ trên trán đi ngược dòng chảy, lững thững đến trước mặt cậu, quan sát cậu hồi lâu rồi bỗng ngoác miệng phát ra một tiếng gầm vang dội.
Lâm Thủy Thời giật mình tỉnh phắt lại!
Ngạt thở quá lâu thôi thúc cậu ngồi dậy và hít một hơi căng tràn phế quản. Không khí rét căm tràn vào lồng ngực, khiến Lâm Thủy Thời lập tức ho sù sụ.
“Ôi chao, tỉnh rồi tỉnh rồi!”
“Lạnh toát rồi mà còn tỉnh lại được, quả nhiên là điềm gở! Phải đem đi tế sói thôi.”
“Nhưng mà… nhỡ đồng hương của cha nó tìm đến thì sao…”
“Cô biết cái gì! Chính cậu nó bán nó chứ ai, muốn tìm thì đi mà tìm thằng cậu Tôn Đầu Mập nham hiểm ấy chứ! Liên quan đếch gì đến chúng ta!”
“Một thằng ca nhi mồ côi cha mẹ không ai thèm, không tống nó đi thì chẳng nhẽ cho vào ở nhà cô hả?”
“Tôi… tôi có bảo vậy đâu! Mụ đừng có làm ảnh hưởng đến chồng tôi!”
“…”
Mở mắt, Lâm Thủy Thời thấy mình nằm trong một gian nhà lá rách nát, chung quanh chen chúc đàn ông đàn bà ăn mặc áo quần bông thời cổ. Họ nhìn chằm chằm Lâm Thủy Thời bằng ánh mắt quái dị, vừa nhìn vừa rầm rì to nhỏ với nhau.
‘Mình đang ở đâu? Những người này là ai?’ Cái lạnh và cơn đói chân thật đánh động Lâm Thủy Thời, cậu tưởng mình phải bỏ mạng trong tai nạn giao thông rồi chứ.
Cậu bị liệt bẩm sinh, sau đó buộc phải cắt cụt hai chân, chỉ có thể dựa vào sự chăm sóc tỉ mỉ của người nhà mà sống kiên cường trên xe lăn đến năm 20 tuổi. Vì không muốn làm ba mẹ lo lắng nên lúc nào cậu cũng để lộ khuôn mặt tươi cười, cuộc sống đã quá nhiều đắng cay, cớ sao lại không giúp người nhà vui vẻ hơn đôi chút.
Nhưng rồi một lần nọ, khi mẹ đẩy xe cho cậu đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, một chiếc xe chở hàng to lớn lao thẳng về phía người đàn bà gầy guộc.
Khoảnh khắc ấy tâm trí cậu trống rỗng. Cậu vô thức vận sức hai tay, chống thân mình, nhào về phía trước và xô mẹ cậu sang bên.
Thủy Thời không ngờ mình lại khỏe đến thế, cũng chưa từng nghĩ lòng mình sẽ nhẹ nhõm như vậy.
Rồi tiếng rầm vang lên, thế gian sầm tối. Cậu rơi vào trung tâm vòng xoáy giữa sự sống và cái chết, thẳng đến khi được một con sói trắng khổng lồ đánh thức…
‘Mình đang ở đâu? Chắc là mẹ không sao đâu nhỉ, mình phải đi xem xem mới được.’ Nghĩ đoạn cậu quờ quạng khắp nơi hòng tìm kiếm xe lăn theo phản xạ, có điều xe lăn thì không thấy, nhưng cậu lại thấy một đôi chân.
Cậu sững sờ. Thân dưới của mình nối liền với đôi chân thon dài và khỏe mạnh!
Lấy làm kinh ngạc, Lâm Thủy Thời không ngừng vuốt ve đôi chân dưới lớp vải mục nát của mình. Chẳng lẽ mình nằm mơ? Tuy nhiên không có thời gian để nghĩ ngợi vẩn vơ, trái tim nảy liên hồi, cậu vội vàng vén tấm vải rách đắp trên mình và nhảy nhào xuống đất, cậu muốn tìm ba mẹ và cho họ xem kỳ tích xảy ra!
Nào ngờ cơn kích động khiến đầu cậu nặng trĩu, hai tai ù ù, những ký ức xa lạ tràn vào tâm trí cậu.
Đây là ký ức của một người nào đó khác. Người này tên Lâm Thủy Nhi, thân phận là một ca nhi. Thuở nhỏ cậu ta sống cuộc sống đủ đầy trong thôn Nhiệt Hà dưới chân núi Đông, hay còn gọi là Đông Sơn. Nhưng về sau cha mẹ cậu ta bị gấu hoang giết chết trong một lần lên núi săn bắt, cậu ta liền được ông cậu họ hàng xa ở thôn Viễn Sơn nhận về nuôi, từ đó nếm trải mùi vị lòng người.
Cho đến cách đây không lâu, con trai trưởng thôn dẫn theo một toán cướp đến Đông Sơn săn thú hiếm. Chúng đặt bẫy khắp nơi, làm chết một con sói xám, đồng thời đắc tội với bầy sói bản địa. Con trai trưởng thôn bị bầy sói phanh thây tại chỗ, những người còn lại đều co giò chạy thẳng. Cùng đêm, bầy sói xuống núi, cắn chết sạch gia súc toàn thôn.
Chuyện đến nước này, không chỉ mình nhà trưởng thôn mà người toàn thôn đều bắt đầu lo sốt vó. Họ đành phải lặn lội lên thị trấn cách đây hơn bốn chục dặm đường để hỏi ý kiến một thầy phù thủy. Thầy phù thủy bảo chỉ có tế người sống mới có thể dập tắt cơn thịnh nộ của bầy sói dữ!
Sau đó, họ hàng xa của Lâm Thủy Nhi giao cậu ta cho người dân tế sói để đổi lấy năm lạng bạc. Suốt những năm tháng sống cùng gia đình gã cậu, Lâm Thủy Nhi bị đối xử hà khắc đến độ nước da vàng vọt, người gầy rộc đi, thậm chí nốt ruồi thai giữa trán- đặc trưng của ca nhi- cũng trở nên xám ngoét.
Mấy hôm trước cậu ta bị quẳng vào nhà lá với mục đích “kiêng khem chờ cúng tế”, trong khi chỉ được mặc một bộ quần áo mỏng ngay chính giữa mùa đông. Cậu ca nhi gầy yếu không trụ nổi mà qua đời, sau đó linh hồn cậu ta bị Lâm Thủy Thời thay thế.
Những hình ảnh vụn vặt về cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cậu ca nhi không ngừng nhác hiện trong tâm trí Lâm Thủy Thời. Ngoại trừ những năm tháng thơ ấu hạnh phúc khi còn cha mẹ, thì cuộc đời cậu ta toàn là cảnh bị bắt nạt, phải làm lụng quần quật ngày đêm mà vẫn ăn đói mặc rét sau khi đến thôn này.
Nằm nhoài trên chiếc giường đất lạnh băng, Lâm Thủy Thời xót thương thay cho số phận của cậu bé ấy.
Song bất luận có ra sao thì cậu cũng đã đến đây.
Trở thành một ca nhi nghĩa là cậu có khả năng bị cưới về làm chồng bé rồi sinh con đẻ cái cho người ta. Ở xã hội này địa vị của ca nhi là thấp nhất.
May sao cậu không có cơ hội này.
Vì chẳng bao lâu nữa cậu sẽ bị khiêng đến ổ sói Đông Sơn và bị tế sống…
Khóe môi mấp máy, nhất thời cậu chẳng rõ lòng vui hay buồn!
Chạy trốn thì sao, cậu liếc nhìn những người canh gác xung quanh, không ổn lắm.
Có cơ hội sống sót nào không, lục lại trí nhớ của cậu ca nhi thì có vẻ là cũng khó.
Trước kia khi còn sống ở thôn Nhiệt Hà thì nguyên chủ đã được nghe về lời dặn dò mà tổ tiên thời xa xưa truyền lại: Đông Sơn có sói, người chớ tiến vào.
Nhiều năm qua người và sói chưa từng xâm phạm lãnh thổ của nhau, ai biết thôn Viễn Sơn vốn ở tít đằng thị trấn lại nảy lòng tham với nơi đây.
Trong lúc cậu bần thần suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng ồn ào truyền tới, ngay kế đó là một giọng nói chói tai: “Chuẩn bị xong chưa?”
Mấy dân thôn tranh cãi rôm rả trong phòng lập tức đáp vọng ra: “Xong rồi! Giao cho thầy dẫn đi đi.” Dứt lời, họ cầm dây thừng, xông thẳng lên giường đất và trói chặt hai tay Thủy Thời vẫn còn ngồi thờ thẫn. Sau đó, một gã đàn ông vừa đen vừa to như con bò mộng với cặp mắt thô bỉ nhấc bổng cậu lên và ném thẳng ra ngoài.
Cú ném lập tức khiến Thủy Thời choáng váng. Cơ thể này vốn yếu ớt, trong khi đó bản thân cậu cũng không thạo dùng chân, thành ra trầy trật mãi mà Thủy Thời vẫn không đứng lên nổi. Đầu cậu bổ nhào xuống nền đất phủ đầy tuyết khiến tuyết lọt cả vào khoang miệng.
Nhưng lơ tơ mơ thế nào mà cậu lại nếm ra được vị ngọt của tuyết tan. Cậu thầm than thở trong lòng, sao vùng núi sông đất đai trù phú thế này lại dưỡng ra mấy vị điêu dân đây không biết!
Thủy Thời đang cố gượng dậy thì nhác thấy có người ghì mình xuống và quấn mấy dải lụa đỏ lên người mình. Ông thầy pháp râu dê- trông như một con chuột lớn động kinh- liên tục nhảy chồm chồm quanh người Thủy Thời theo cái cung cách giả thần giả thần giả quỷ, vừa nhảy vừa vãi gạo trắng lên người cậu.
Có mấy người đàn bà tiếc số lương thực tròn mẩy ấy nên sau đó lại lén lút ngồi xuống nhặt từng hạt gạo một. Lấy làm bực bội, thầy pháp quơ quơ cây gậy phất trần không được mấy cọng lông, trưởng thôn sau lưng lão lập tức rầy la mấy mụ đàn bà nhặt gạo.
Kết thúc lễ cúng, Lâm Thủy Thời bị bịt mắt rồi ném vào kiệu trúc.
Và cứ vậy, cậu thanh niên tàn tật vừa xuyên không đã bị mấy gã đàn ông tống vào kiệu rồi khiêng đến ổ sói ở Đông Sơn.
Đoàn người run rẩy lên núi. Mặt trời đã ngả về tây và mắt thấy sẽ lặn trong giây lát, đó cũng chính là thời điểm bầy sói hoạt động hăng hái nhất.
Đám kiệu phu run như cầy sấy, hết anh nhìn tôi lại đến tôi nhìn anh, cuối cùng quăng kiệu đánh cái rầm rồi chạy thục mạng xuống núi.
… chỉ để lại Lâm Thủy Thời- cùng với đôi “chân mới” không thạo dùng cho lắm- đang lạnh đến tím tái chân tay giữa trời tuyết giá băng.
Nhìn ánh tà dương đỏ hỏn phía cuối cánh rừng, Lâm Thủy Thời bùi ngùi tự nhủ, “Mình lại phải chết rồi à?” Nhưng nghĩ một cách lạc quan thì cũng coi như trời thương, trời cho một lần trải nghiệm.
Trải nghiệm được chạy nhảy tung bay trong rừng tuyết, dưới ánh chiều tà, xem xem rốt cuộc cảm giác sẽ ra sao khi được đi đứng! Vậy cũng là hời lớn ấy chứ!
Nghĩ đoạn Thủy Thời thôi không buồn lòng nữa, cậu giãy giụa hết sức và mặc cho bản thân ngã từ kiệu trúc xuống nền tuyết trắng, sau đó lại không ngừng thử cựa quậy hai chân. May sao cơ thể này vẫn còn còn phản xạ nên chẳng mấy chốc Lâm Thủy Thời đã có thể đứng dậy.
Cậu hít một hơi sâu, như thể ngửi thấy mùi tuyết tùng xâm lấn khu rừng và mùi của những mầm non náu mình dưới tuyết.
“A!!” Tiếng hét vang của Thủy Thời giải phóng cảm xúc ứ đọng trong lòng từ kiếp trước. Thế rồi trên triền núi được nắng chiều nhuộm đỏ au, cậu vừa lảo đảo vừa phóng vút như bay.
Vấp ngã cũng không sao, rét cóng cũng ổn cả, miễn còn sống thì cậu sẽ lại đứng lên và chạy mãi.
Cậu đang chạy đua với nắng tàn, chạy đua với gió tuyết, chạy đua với thời gian và sinh mạng.
“Ha ha ha ha ha! Sảng khoái!” Tiếng cười của cậu vang xa trong không gian trống vắng.
Chỉ chốc lát sau tay chân cậu đã cứng đờ, toàn thân lạnh ngắt.
Đúng lúc này, khu rừng vọng lại những tiếng sói tru vang lên từng đợt, đợt này nối tiếp đợt kia, kéo dài không ngớt.
Lâm Thủy Thời đã kiệt sức, thân thể tím bầm vì lạnh, đầu óc bắt đầu ong ong. Liếc nhìn về hướng phát ra âm thanh, cậu không những không sợ hãi mà còn hơi hơi chế nhạo.
Đường nào cậu chả chết, chỉ trách đám sói đến muộn nên không được đánh chén một bữa thịt nóng hổi thôi…
Cuối cùng, trong tầm mắt mơ hồ, cậu chỉ kịp thấy loáng thoáng những bóng dáng vút ngang qua rừng, rồi hai chân không chịu nổi mà khuỵu xuống, cậu ngất xỉu giữa trời tuyết lạnh.
Lâm Thủy Thời vừa ngã xuống, tiếng loạt xoạt đã lập ức vang lên từ bụi cây ngay kề bên cậu: hai con chó sói xanh ló cái đầu ra. Chúng vừa thận trọng vừa lén lén lút lút tiến lại gần và ngửi Thủy Thời trên tuyết, sau đó quay đầu nhìn nhau chòng chọc.
Sói không hiểu, sói đoán cái tên “thú” hai chân dưới đất bị điên!
Lâm Thủy Thời không biết sói từ trạm canh gác đã phát hiện ra sự xâm nhập của con người ngay từ khi đám đàm ông đưa cậu lên núi. Một con sói trong đó lập tức chạy về báo tin, hai con còn lại thì lặng lẽ bám đuôi bọn họ suốt cả chặng đường.
Chúng tận mắt chứng kiến mấy tên khỏe mạnh chạy xuống núi, trong khi cái cậu nhỏ gầy nhất đám thì lại chạy phăm phăm về phía sào huyệt chó sói, hệt như là linh dương mắc bệnh dịch!
Sự việc nghiêm trọng thế này phải được báo ngay cho thủ lĩnh để tránh cho bầy dê bên thung lũng nhiễm bệnh theo. Chúng là hậu duệ của Thần Sói cao quý, vừa là thợ săn khét tiếng của núi rừng, vừa là kẻ bảo vệ sinh linh…
Nói toẹt ra là sói sợ, sói không muốn bị lây! Chúng nó trên có sói già cần chăm sóc, dưới có cả ổ sói con kêu khóc đòi ăn, không thể bỏ mạng thế này được!
Thế là, hai con chó sói xòe móng vuốt, bắt đầu xới tuyết hòng chôn Thủy Thời. Chúng xới tuyết cực nhanh, bốn cái chân thoăn thoắt, ham muốn sống sót bùng lên mãnh liệt…
Chôn được nửa chừng thì đôi tai chợt giật, chúng vội vàng lùi về sau và cụp tai cúi đầu, cổ họng rên lên khe khẽ, bày ra tư thế phục tùng.
Chỉ thấy một bóng người to như con tịnh, lưng hùm vai gấu bước đến trước mặt hai con sói, rồi chìa cánh tay cơ bắp xoa đầu chúng nó.
Sau đó người đàn ông quay đầu quan sát Lâm Thủy Thời bất tỉnh đã bị chôn nửa người dưới tuyết.
Khuôn mặt anh tuấn nhưng thô lỗ của hắn khẽ cau lại, tay phải kéo dải lụa đỏ thẫm bọc quanh người Lâm Thủy Thời và kéo thẳng cậu ra ngoài cái hố. Đoạn hắn lại xách người ta lên, lắc trái lắc phải cho rơi hết tuyết. Xong xuôi hắn nhìn sơ qua chốc lát rồi kẹp Lâm Thủy Thời dưới cánh tay, sải bước vào trong núi, cùng với hai con chó sói nối gót sau lưng.
Trong tiếng sói tru trầm bổng, bóng lưng của họ bị nắng chiều rọi xuống kéo dài, và rồi khuất dạng giữa rừng cây rậm rạp.
____________
Tác giả có lời:
Sói xanh: Chôn cậu ta! Chôn! Đào đào đào…