Chương 140: Anh ở đây rồi
Hứa Đào Nhi nhìn thấy anh, nước mắt của sự sợ hãi cứ thế tuôn ra.
“Anh… chồng ơi… cuối cùng anh cũng tới rồi…”
Cô òa khóc lên.
Hàn Thần ôm chặt cô vào lòng, từng vết thương trên người cô như mũi dao cứa mạnh trái tim anh.
“Anh ở đây rồi, mọi chuyện đã không sao rồi!”
Phía bên kia, Diệp Dĩnh Yên vẫn không ngừng dùng sức dìm mặt Triệu Ngọc Nghiên xuống thùng phi axit, dù Triệu Ngọc Nghiên có chống đỡ nhưng phần mặt cô ta đã bị axit hủy hoại.
Người của Hàn Thần hỏi ý anh, ánh mắt anh lạnh lùng phất tay với họ ra hiệu không can thiệp.
Cho đến khi theo kế hoạch, Diệp Dĩnh Yên sẽ đẩy cả người Hứa Đào Nhi nay là Triệu Ngọc Nghiên vào trong thùng phi thì anh mới ra lệnh cho bọn họ ngăn cản hai kẻ điên tự mình gậy ông đập lưng ông này.
Diệp Dĩnh Yên bị mấy người đàn ông kéo tách ra. Về phía Triệu Ngọc Nghiên thì cô ta đã không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, cả người lăn đùng dưới đất, để lộ ra gương mặt be bét máu me.
Hàn Thần ôm chặt không cho Hứa Đào Nhi cơ hội nhìn thấy cảnh tượng kinh dị trước mắt. Đến khi người của anh kéo hai ả điên đó đi, anh mới bế cô lên, đưa cô rời khỏi nơi này trong tình trạng tâm lý cô đang vô cùng hoảng sợ.
Chỉ cần Triệu Ngọc Nghiên chết đi… tất cả tai họa mới thực sự kết thúc…
…
Hai tuần sau.
Nhà trị liệu tâm lý Liễu Linh Lan vừa có một buổi trò chuyện tại nhà với Hứa Đào Nhi. Từ sau ngày đó, Hứa Đào Nhi thường xuyên nằm mơ ác mộng, cảnh tượng cô bị dìm xuống thùng phi axit, hay là con trai bị moi ruột rồi cha của con không biết lại ăn thịt con… Thật sự quá ám ảnh.
Liễu Linh Lan chủ động tới khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh để hỗ trợ tâm lý cho cô. Đến buổi trị liệu thứ sáu này, tình hình mới khả quan hơn, Hứa Đào Nhi cũng đỡ nằm mơ ác mộng đi rồi.
Khi Liễu Linh Lan từ trên thư phòng đi xuống, nhìn thấy Hàn Trạch và Hàn Thần đang ngồi nói chuyện với nhau ở dưới nhà về vấn đề bao giờ anh trai mới đưa chị dâu về dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh.
Bước chân Liễu Linh Lan chậm lại, dỏng tai nghe lén.
Hàn Thần nói:
“Vợ anh chưa sẵn sàng.”
“Không biết chị ấy còn băn khoăn điều gì, chứ đến cháu trai cũng về đó ở rồi mà chị vẫn chưa từng bước chân tới dinh thự?”
Đúng vậy, Hàn Thần Minh đã sẵn sàng tới dinh thự ở với cô chú và em Nhiên Nhiên, nhưng mẹ của con thì chưa. Tính ra, sự thật thì cô còn khó chiều, khó nịnh hơn cả con trai.
Hàn Thần nhàn nhạt đáp:
“Cô Liễu còn chưa biết vì sao, anh cũng không biết.”
Nghe nhắc đến mình, Liễu Linh Lan tươi cười đi tới:
“Xin lỗi vì đã nghe lén, nhưng tôi đã biết vì sao rồi.”
Hàn Trạch hỏi:
“Vì sao vậy?”
Hàn Thần nhìn ý cười trên mắt Liễu Linh Lan, biết ngay là người ta đùa, thế nhưng em trai anh vẫn tỏ ra thật lòng muốn biết. Liễu Linh Lan nói:
“Là vì thiếu một người phụ nữ thân cận như tôi bầu bạn hằng ngày đó!”
Hàn Trạch ngơ ra, mãi một lúc sau mới hiểu được câu nói thả thính và ý cười nồng đậm của Liễu Linh Lan nghĩa là gì. Nói thế khác nào bảo: anh của cậu cưới em của tôi rồi, thì cậu cưới tôi đi là vừa đẹp.
Kể từ lần đồng ý đưa Nhiên Nhiên tới gặp Liễu Linh Lan, Hàn Trạch và Liễu Linh Lan đã có nhiều cơ hội gặp mặt hơn. Trái ngược với thái độ ‘nhiệt tình thả thính’ của Liễu Linh Lan thì Hàn Trạch có đôi phần né tránh. Về căn bản anh ấy thực sự không có ý định sẽ tiến tới mối quan hệ khác với chị ấy hay bất cứ người phụ nữ nào.
Nhưng con bé con Nhiên Nhiên giống như bị đối phương ‘thôi miên’ mê bác sĩ Liễu Linh Lan hơn điếu đổ. Tuần nào cũng phải đòi đi gặp bác sĩ cho bằng được. Có vài lần Hàn Trạch thấy Liễu Linh Lan đối với Nhiên Nhiên thân thiết giống như con gái, nhưng vì nghĩ rằng sẽ chẳng có ai thực lòng đối với con của mình mà chỉ toàn vì lợi ích riêng nên Hàn Trạch không có lòng tin.
Hàn Thần thấy vẻ mặt thần sầu suy tư của em trai, anh quay sang bác sĩ Liễu:
“Vợ tôi đang làm gì thế?”
Liễu Linh Lan cười nói:
“Em ấy đang vẽ tranh, tôi vừa chỉ cho em ấy vài đường cơ bản. Đào Nhi nói nhất định phải học vẽ cho bằng chồng bằng con đấy!”
Hàn Thần khẽ cười:
“Cô ấy cứ trách tôi và con trai hay hơn thua với nhau, bây giờ tới lượt cô ấy hơn thua với hai ba con tôi rồi.”
Liễu Linh Lan nói rằng:
“Vẽ tranh cũng là một cách bài tiết căng thẳng ra ngoài, anh có thể để ý tới nét vẽ của em ấy.”
Vì về nguyên tắc sẽ không được tiết lộ tình trạng của thân chủ, cho nên Liễu Linh Lan chỉ có thể bật mí típ nhỏ cho Hàn Thần. Chị ấy tin anh sẽ nhìn ra được tâm hồn của vợ mình thông qua từng nét vẽ.
Xong xuôi về Hứa Đào Nhi, Hàn Thần đi lên thư phòng với vợ bỏ lại một nam một nữ dưới nhà của mình.
Liễu Linh Lan lại quay sang hỏi Hàn Trạch:
“Không biết gần đây Nhiên Nhiên thế nào rồi, tôi nghe bé con mách rằng ba con không cho con tới chỗ tôi nữa?”
Hàn Trạch không ngờ việc mình ngăn Nhiên Nhiên tới gặp Liễu Linh Lan lại bị con bé bán đứng, kể hết cho người ta. Anh tỏ ra không hài lòng:
“Mới chưa được mấy tháng mà con bé sẵn sàng bán đứng tôi như thế, chỉ sợ gặp chị nhiều không khéo tôi lại thành người thừa trong mối quan hệ này.”
Lời này trong mắt Liễu Linh Lan chỉ như một lời nhõng nhẽo, bởi dù sao chị ấy cũng hơn Hàn Trạch hai tuổi, lĩnh vực hoạt động là về tâm lý tinh thần cho nên hiểu rất rõ.
Liễu Linh Lan bật cười:
“Về nguyên tắc, ngành của tôi rất kỵ việc yêu thân chủ của mình, nhưng không kỵ việc đối phương là phụ huynh của thân chủ.”
Hàn Trạch chợt nghĩ, ngày xưa mình tán tỉnh gái y như cái cách mà Liễu Linh Lan tán tỉnh mình, không biết mấy cô người đẹp kia có nghĩ anh vô duyên không? Chứ anh là anh thiếu điều muốn nói với Liễu Linh Lan rằng: Chị không xấu hổ, nhưng tôi xấu hổ thay rồi đây.
Anh nói:
“Có lẽ chị Liễu đang rất có cảm tình với tôi và muốn tiến xa hơn. Nhưng chị cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi đấy, chỉ có tôi và Nhiên Nhiên, đối với tôi như vậy là đủ rồi.”
Liễu Linh Lan nói ngay:
“Với cậu Trạch đây là đủ, nhưng với bé con thì không. Về mặt tâm lý, khi trẻ lớn lên không có sự săn sóc và đồng hành của người mẹ, sẽ bị một mảnh tổn thương trong tâm hồn…”
Hàn Trạch có chút đuối lý, nhưng sau đó anh đã nói:
“Không giấu được chị. Tôi không có lòng tin với người khác.”
Liễu Linh Lan thở dài, biết là Hàn Trạch đang lo lắng chuyện gì nên mới hết lần này đến lần khác không cho chị ấy cơ hội.
“Cậu Trạch à, cậu biết tại sao tôi đến giờ mà chưa lấy chồng không?”
Hàn Trạch lắc đầu.
Liễu Linh Lan nói:
“Là do tôi bị vô sinh. Vậy nên, việc sau này chúng ta về ở với nhau, Nhiên Nhiên chắc chắn là duy nhất. Dù tôi không thể, hay cho dù là có thể thì tôi cũng rất sợ đau nên chắc chắn sẽ không sinh con… cậu Trạch thực sự nỡ lòng bỏ qua việc giúp đỡ một bà cô ‘ế chồng’ như tôi có một gia đình nhỏ hay sao?”
Hàn Trạch lại một lần nữa bị bất ngờ, nhất thời không biết nói gì khác.
Liễu Linh Lan tiếp tục tấn công:
“Nếu cậu Trạch nghĩ tôi là người phụ nữ già xấu xí thèm khát hơi giai… vế đầu thì tôi nhận, nhưng vế sau… mặc dù tôi đã có tuổi, nhưng cũng là người phụ nữ có sức hút với đàn ông khác. Có điều tôi không cần họ, tôi chỉ cần anh và Nhiên Nhiên.”
Hàn Trạch vừa định há miệng nói gì, đã bị chị ấy chặn lại:
“Yên tâm, gia đình tôi cũng giống như Đào Nhi, không thiếu tiền, không thiếu quyền. Cậu có thể loại bỏ khả năng tôi muốn có cậu và con gái cậu là vì tiền đi.”
Biểu hiện tấn công nhiệt tình của Liễu Linh Lan không phải Hàn Trạch không nhìn ra, những lời chị ấy nói cũng thật hợp lý.
Anh là đàn ông, đơn giản chỉ là có thêm một người vợ cũng không đắn đo gì, quan trọng là người ta hiện tại đang rất thương con anh. Sau này người ta có lỡ thay đổi, anh bỏ vẫn kịp nhưng con gái anh thì đã chịu đầy đủ sự tổn thương khi bị bỏ rơi rồi.
Anh không muốn thế!
Vả lại, trong lòng anh vẫn không quên được chuyện quá khứ, mỗi lần nhìn con gái, nhìn gương mặt giống y như đúc mẹ con là khiến anh nhớ về người phụ nữ đã chết vì mình đó!
Đó là bóng ma tâm lý.
Thấy mình đã dốc cạn lòng vì đối phương, hạ giá trị của bản thân xuống tận ‘dưới đáy xã hội’ rồi nhưng người ta vẫn không mảy may quan tâm. Liễu Linh Lan chán nản thở dài, chị ấy phán ngay:
“Đừng ép tôi phải phá vỡ đạo đức nghề nghiệp của mình được không?”
“Là sao?”
Hàn Trạch khó hiểu hỏi lại.
Liễu Linh Lan thản nhiên đáp:
“Là chuyện nhà tâm lý không thể yêu thân chủ của mình đó, chẳng lẽ cậu Trạch định bắt tôi chờ năm, mười năm hay sao? Tôi già rồi, hoocmon gì gì đó đều sắp cạn kiệt rồi!”
Hàn Trạch có chút bất ngờ:
“Chị…”
Làm thế nào mà chỉ qua mấy câu, Liễu Linh Lan có thể nhìn ra được lòng anh có vấn đề? Quả thực không thể xem thường người phụ nữ này. Đến anh còn bị dắt mũi thì con bé con đanh đá không khéo đã móc hết ruột của mình trao lên tay người ta rồi!