Chương 97: Vương Phi Tương Lai
– Con mèo này đúng là cần được dạy dỗ lại, nếu không nó vẫn sẽ làm con bị thương.
Tần Dao đang được thái y bôi thuốc, nghe thấy lời này thì cười đáp:
– Thật ra bình thường nó rất ngoan, không biết tại sao hôm nay lại như vậy. Có lẽ là con đã làm nó đau, sau này con sẽ chú ý hơn.
Vân Quý Phi vẫn không bằng lòng, nói bằng giọng nghiêm khắc.
– Quận chúa thân kiều thể quý, không nên cẩu thả như vậy. Nếu chẳng may để lại sẹo thì phải làm sao?
Tần Dao rất ấm ức, nhưng cô không thể cãi lại lời của Quý Phi. Hồ thái y bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì mở lời nói giúp Tần Dao:
– Quý phi chớ lo, vết xước này không nghiêm trọng lắm đâu. Bôi thuốc vài ngày là sẽ lành hẳn. Con mèo này chẳng qua nhìn thấy chủ nhân cũ nên nhất thời kích động thôi. Về sau đừng đem nó vào cung nữa là được. Quận chúa đã yêu quý như vậy, nương nương cũng đừng quá nghiêm khắc.
Vân Quý Phi gật đầu, có lời này của thái y nàng mới yên tâm. Cũng không phải nàng khắc khe, nhưng tương lai Tần Dao sẽ ngồi lên phụng vị. Nàng không muốn lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
– Thôi được rồi, lần này ta bỏ qua cho nó. Nhưng nếu nó còn tái phạm ta sẽ trả nó về cho Đan Ly.
Tần Dao mỉm cười, mừng rỡ đáp:
– Đa tạ nương nương.
Vân Quý Phi lắc đầu, nàng không hiểu Dạ Huyền thích điều gì ở Tần Dao nữa. Vừa không hiểu lễ nghĩa vừa bướng bỉnh thích làm theo ý mình. Đã vậy lúc nhỏ còn thích bắt nạt hắn, duyên phận con người thật khó lý giải.
Sau khi rời khỏi Mai Hoa Điện, Tần Dao vô tình đụng mặt Tô Mục Kha. Vừa trông thấy Tần Dao gã đã tiến đến nở nụ cười hòa nhã:
– Vừa rồi ở đình viện ta vẫn chưa có dịp chào hỏi quận chúa. Ta tên là Tô Mục Kha, thái tử Đan Ly.
Tần Dao cho dù không tình nguyện vẫn cúi đầu hành lễ:
– Tham kiến điện hạ, tiểu nữ là Tần Dao, con gái của Trấn Bắc Hầu.
Tô Mục Kha mỉm cười, trong ánh mắt không giấu nổi sự ái mộ.
– Nghe danh quận chúa Đại Ấn là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay được gặp đúng là hân hạnh.
– Điện hạ đã quá lời rồi, tiểu nữ thẹn không dám nhận.
Tô Mục Kha cố ý không nghe ra sự xa cách trong lời của Tần Dao. Gã nhìn con mèo trong tay Thúy Lan nói bằng giọng hối lỗi.
– Con mèo này là ta đã nuôi dưỡng nên nó rất thân cận với ta. Hôm nay cũng vì để đến gặp ta mà nó đã làm bị thương nàng, ta thật sự xin lỗi.
Tần Dao ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:
– Điện hạ không cần tự trách. Là do ta chăm sóc nó chưa được chu đáo. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tiểu nữ xin phép cáo lui.
Tô Mục Kha khó khăn lắm mới có cơ hội diện kiến mỹ nhân, làm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy. Gã hướng Tần Dao cất giọng ủ rũ:
– Có phải ta đã làm gì phật ý quận chúa không? Ta từ nhỏ không giỏi trong việc ăn nói, mong nàng có thể bao dung mà bỏ qua cho ta. Ta thật lòng muốn trò chuyện cùng nàng. Ta…
– Điện hạ, ta là nữ nhi còn chưa xuất giá. Nếu cùng ngài day dưa ở đây thật không hợp lễ nghi. Mong điện hạ nhường đường, ta còn có việc nên không thể phụng bồi ngài được.
Tần Dao ngắt ngang lời của Tô Mục Kha, khiến những lời gã định nói đều nuốt trở về. Trước nữ nhân đều tìm mọi cách lấy lòng gã, chưa ai dám nói với gã những lời này. Tô Mục Kha giận quá hóa cười, nghiến răng gằn giọng nói với Tần Dao:
– Quận chúa, nàng không nên tuyệt tình như vậy. Ta dù sao cũng là thái tử Đan Ly, ngay đến gia phụ nàng cũng phải kính nể ba phần. Nàng nghĩ xem nếu trong cung yến tối nay ta ngỏ ý cầu thân thì hoàng đế Đại Ấn sẽ phản ứng thế nào?
Tần Dao nhíu mày, sự chán ghét mà cô dành cho tên thái tử này lại nhiều thêm một ít. Ngay lúc Tần Dao muốn mắng người, từ đằng sau có một giọng nói uy nghiêm truyền đến:
– Vậy trẫm cũng nói để ngươi rõ, đây chính là Vương Phi tương lai mà trẫm đã chọn lựa cho Tần Vương. Nếu ngươi còn dám buông lời bất kính, hòa ước giữa Đại Ấn và Đan Ly sẽ chấm dứt ngay lập tức.
Tô Mục Kha giật mình, gã lập tức lại cúi đầu hành lễ. Tần Dao và Thúy Lan cũng nhanh chóng quỳ xuống.
– Thần nữ tham kiến hoàng thượng.
Dạ Yến Thành liếc Tô Mục Kha, cất giọng trầm trầm:
– Bình thân.
Thúy Lan lập tức vươn tay đỡ Tần Dao đứng lên. Trước sức ép từ bậc đế vương, Tô Mục Kha đến đầu cũng không dám ngẩng. Gã chẳng qua muốn hù dọa Tần Dao, không ngờ lại vô tình đắc tội hoàng đế. Nếu không xoa dịu cho tốt, e là vị trí trữ quân của gã sẽ không còn.
– Hoàng Thượng, vừa rồi là ta đã lỡ lời mạo phạm quận chúa. Ta cảm thấy rất có lỗi. Mong ngài có thể khoan dung mà bỏ qua cho ta.
Dạ Yến Thành phất tay áo, hừ khẽ:
– Trẫm cảm thấy thái tử đây đã quá xem thường Đại Ấn. Lời hối lỗi này trẫm không chấp nhận, ngươi hãy mang theo quà lễ của mình quay về đi.
Tô Mục Kha sững sờ, lập tức quỳ xuống.
– Bệ hạ, Đan Ly bọn ta thật sự muốn cùng Đại Ấn kết ban giao. Lần này là ta đã hồ đồ, ta xin ngài hãy cho ta cơ hội.
Dạ Yến Thành nhìn sang Tần Dao, cất tiếng hỏi:
– Vương phi tương lai, ngươi cảm thấy thế nào?
Tần Dao cho dù rất ghét tên thái tử này, nhưng cô không nỡ nhìn thấy hai nước vì sự vô tri của gã mà xung đột nên chỉ đành nói đỡ:
– Thần nữ nghĩ điện hạ đây chắc cũng đã học được một bài học thích đáng rồi. Dù sao dân chúng vẫn là người vô tội, mong bệ hạ bớt giận mà khoan dung cho ngài ấy.
Dạ Yến Thành hài lòng gật đầu, hắn nhìn Tô Mục Kha cất giọng uy nghiêm.
– Lần này nể mặt quận chúa nên trẫm bỏ qua. Ngươi nên quay về mà đóng cửa tự kiểm điểm đi.
Tô Mục Kha ta ơn rồi đứng lên. Trước khi đi còn không quên nhìn Tần Dao một cái. Nỗi nhục hôm nay gã nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ
3. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
4. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
=====================================
Đợi Tô Mục Kha đi xa rồi, Tần Dao mới quỳ xuống hành lễ với Dạ Yến Thành:
– Thần nữ tạ ơn bệ hạ đã ra mặt giúp thần nữ giải vây
Dạ Yến Thành phất tay, trầm giọng đáp:
– Ai nói trẫm giúp ngươi. Những gì trẫm nói đều là thật.
Tần Dao ngẩn ra, ngập ngừng hỏi lại:
– Ý bệ hạ là…
– Đúng vậy, quân vô hí ngôn. Cung yến tối nay trẫm sẽ ra chiếu chỉ ban hôn. Đừng nghĩ đến kháng chỉ, tội khi quân ngươi gánh không nổi đâu. Bãi giá…
Tần Dao nghe thấy lời này nhất thời đứng không vững. Nói vậy là cô sẽ được gả cho Dạ Huyền ư? Không được, cô nhất định phải tìm hắn hỏi rõ ràng.