Chương 96: Yểu Điệu Thục Nữ
Thúy Lan vừa từ bên ngoài về, trên tay nàng là một chiếc giỏ mây khá lớn. Thấy Tần Dao thở ngắn than dài, Thúy Lan liền mỉm cười đi đến:
– Quận chúa, người xem nô tỳ mang thứ gì về cho người nè.
Tần Dao nâng mắt, lười biếng đáp:
– Có thứ gì hay chứ? Không phải đồ ăn thì cũng là đồ chơi nhàm chán, ta không muốn xem.
Thúy Lan đặt chiếc giỏ mây lên bàn, hí hửng nói:
– Người xem đi, thú vị lắm đó.
Tần Dao cũng không đành lòng thấy Thúy Lan thất vọng, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy đi qua vén tấm lụa đậy chiếc giỏ mây ra. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, hai mắt Tần Dao đã lập tức phát sáng.
Một con mèo có bộ lông trắng như tuyết cùng đôi mắt màu lam vô cùng đáng yêu. Lúc Tần Dao đưa tay đến gần, nó liền thân thiết liếm liếm tay cô. Tần Dao không phải chưa từng thấy qua mèo, nhưng con mèo xinh đẹp thế này thì là lần đầu gặp được.
Thúy Lan thấy cô cười vui vẻ như vậy thì cảm giác rất thành tựu:
– Giống mèo này là cống phẩm của Đan Ly, Tần vương biết quận chúa nhất định sẽ thích nên cho người mang đến tặng quận chúa.
Tần Dao bế mèo ra đặt trong lòng vuốt ve, cười đáp:
– Thay ta cảm tạ Tần Vương, bảo với huynh ấy là ta rất thích.
Thúy Lan đáp một câu, sau đó lấy trong túi gấm ra một sợi dây chuyền có gắn lục lạc vô cùng tinh xảo:
– Cái này là Tần Vương làm riêng cho mèo con, đeo vào dù mèo đi lạc cũng rất dễ tìm được.
Tần Dao nhận lấy, cất tiếng khen ngợi.
– Tay nghề thật khá.
– Quận chúa định đặt tên gì cho mèo?
Tần Dao nghĩ nghĩ, rất nhanh đã trả lời:
– Nó có màu lông trắng tinh, vậy gọi là A Tuyết đi.
Thúy Lan gật đầu, sau đó xuống bếp tìm chút thức ăn để dỗ mèo con.
Ở trong phủ buồn chán, Tần Dao liền ôm theo A Tuyết vào cũng thăm Vân Quý Phi. Không ngờ lúc đi ngang ngự hoa viên A Tuyết vốn ngoan ngoãn trong lòng cô đột nhiên giẫy giụa. Tần Dao còn chưa hiểu chuyện gì đã bị nó hung hăng cào một cái. Cô giật mình vội buông tay, A Tuyết vừa thoát ra đã chạy mất.
Thúy Lan đứng bên cạnh kinh hoảng, vội chạy đến kiểm tra vết thương cho Tần Dao:
– Quận chúa có đau không? Để nô tỳ đi mời thái y đến.
Thúy Lan định chạy đi, nhưng Tần Dao đã nhanh chóng cản lại:
– Đừng, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Mau, giúp ta tìm A Tuyết về.
Thúy Lan hơi do dự, nhưng thấy Tần Dao cương quyết thì cũng đành thuận theo.
Mà lúc này, Dạ Huyền cùng Thái Tử Đan Ly là Tô Mục Kha đang trò chuyện ở đình viện bên cạnh Hồ Bích Thủy. Đột nhiên A Tuyết không biết từ đâu nhảy thẳng vào lòng của Tô Mục Kha. Dạ Huyền cau mày, nhìn về phía Lưu Phi:
– Sao con mèo này lại ở đây? Không phải ta đã bảo ngươi mang đến Hầu Phủ cho nàng ấy rồi ư?
Lưu Phi cũng rất bất ngờ, chấp tay cung kính nói:
– Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ đã đem nó giao cho Thúy Lan cô nương theo lời căn dặn của ngài rồi ạ.
Tô Mục Kha vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của con mèo, cười nói:
– Có lẽ chủ nhân mới của nó đang mang nó đến đây. Con mèo này thật thông minh, lại có thể biết được ta đang ở chỗ này.
Dạ Huyền sắc mặt không đổi, ôm con mèo ra khỏi lòng Tô Mục Kha giao cho Lưu Phi:
– Chắc là nàng đang lo lắng, ngươi mau mang nó trả lại đi.
Tô Mục Kha xụ mặt, lưu luyến nhìn theo A Tuyết.
– Ta ôm một chút thì có làm sao chứ? Ngài đừng quên ta là người đã nuôi dưỡng nó đấy.
– Tặng ta thì là của ta, ta không quen để đồ vật của Dao Nhi ám mùi của nam nhân khác.
Tô Mục Kha cạn lời, lý lẽ của kẻ đang yêu đúng là phong phú.
Lưu Phi vừa nhận lấy con mèo thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Dao truyền đến:
– Nó là mèo của ta.
Dạ Huyền ngẩng đầu, trong ánh mắt là sự yêu thương vô hạn:
– Ta đang định để Lưu Phi mang nó trả lại cho nàng, không ngờ nàng đã đuổi đến tận đây.
Tần Dao bước lên, ôm lấy con mèo vào lòng vỗ về. Không biết vừa rồi là bị làm sao, lại không ngoan ngoãn như trước.
Tô Mục Kha ở đối diện âm thầm quan sát cô, nữ nhân trước mặt phấn điêu ngọc trác, cao quý yêu kiều đúng là hiếm có. Chẳng trách lại khiến chiến thần mặt lạnh vạn năm như Dạ Huyền hết mực sủng ái. Nếu đổi lại là gã, có khi còn làm nhiều hơn cả Dạ Huyền.
Tần Dao không nhận ra ánh mắt dần đen tối của Tô Mục Kha, lực chú ý của cô đều đặt lên con mèo. Nhưng điều đó không có nghĩa Dạ Huyền cũng nhìn không thấu. Sắc mặt hắn âm trầm, lạnh lùng liếc Tô Mục Kha.
– Thái tử Đan Ly, ta khuyên ngài nên khống chế tốt đôi mắt của mình. Nếu không…
Dạ Huyền không nói hết câu, nhưng Tô Mục Kha vẫn hiểu rõ đó là ý cảnh cáo. Gã mỉm cười, bình tĩnh dời ánh mắt trở lại trên người Dạ Huyền:
– Thất lễ rồi, ta chỉ là có chút thất thần trước nhan sắc khuynh thành của quận chúa mà thôi. Vương gia đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không dám có suy nghĩ không yên phận. Nếu đã bàn xong, vậy ta cũng xin phép cáo từ.
Tô Mục Kha nói xong thì rời đi, gã tự biết đụng vào Dạ Huyền sẽ không có kết quả tốt. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là gã sẽ từ bỏ. Gã nhất định sẽ chinh phục Tần Dao bằng thực lực của mình. Mặc dù đào góc tường nhà người ta là thất đức, nhưng chẳng phải cổ nhân có câu “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” hay sao?
Đợi Tô Mục Kha đi rồi, Tần Dao mới cau mày hỏi Dạ Huyền:
– Hắn là ai vậy? Ta có cảm giác không thoải mái khi hắn nhìn ta.
Dạ Huyền không trả lời, hắn kéo tay Tần Dao cất giọng u ám:
– Con súc sinh này làm nàng bị thương ư? Thật đáng ghét…
Hắn vừa nói vừa túm cô của A Tuyết nhấc lên, Tần Dao kinh hoảng vội ngăn hắn lại:
– Dừng tay, đừng làm hại nó. Nếu không ta liều mạng với huynh đấy.
Thúy Lan đứng bên ngoài cũng hết hồn, định nhắc nhở quận chúa không được vô lễ nhưng không dám. Dù sao Tần vương cũng sẽ không hại quận chúa, nàng vẫn nên giữ mạng mình trước thì tốt hơn.
Dạ Huyền ném A Tuyết xuống đất, quay sang ra lệnh cho Lưu Phi:
– Đi gọi thái y đến đây. Mang con súc sinh đó đi, không được để nó đến gần quận chúa.
Tần Dao tức tối rút tay về, bước đến ôm lấy A Tuyết nhìn Dạ Huyền bằng ánh mắt phòng bị xen lẫn lên án:
– Huynh đã tặng nó cho ta thì nó chính là của ta. Huynh không được mang nó đi đâu hết.
Dạ Huyền cau mày, hiếm khi thấy hắn nghiêm khắc với Tần Dao:
– Nhưng nó đã làm nàng bị thương, ta không giết nó đã là khoan dung lắm rồi.
Tần Dao rũ mắt, nhỏ giọng nài nỉ:
– Là tại ta không tốt làm đau nó. Ta bảo đảm sẽ không có lần sau. Huynh đừng mang nó đi, ta thật sự rất thích nó.
Dạ Huyền thở dài, gương mặt băng lạnh cũng vì câu nói này mà tan chảy. Sớm biết vậy hắn đã chẳng đem mèo đến dỗ Tần Dao, vậy thì đã chẳng xảy ra những chuyện rắc rối này.
Thúy Lan thấy tình hình căng thẳng liền quỳ xuống nhận tội:
– Là lỗi của nô tỳ đã không trông chừng kỹ A Tuyết. Nô tỳ nguyện chịu phạt, mong vương gia bớt giận.
Dạ Huyền cho Thúy Lan đứng lên, sau đó nhìn Tần Dao dịu dàng nói:
– Được rồi, ta sẽ không làm gì nó nữa. Nhưng nàng phải ngoan ngoãn để thái y xem xét vết thương.
Tần Dao mỉm cười, đưa A Tuyết cho Thúy Lan:
– Được thôi.
Thúy Lan nhẹ nhõm thở ra, quả nhiên vẫn là quận chúa có cách. Nàng sinh ra là để khắc Dạ Huyền, cho dù bên ngoài hắn có uy vọng hay quyền lực thế nào thì ở trước mặt nàng cũng chỉ đành cam bái hạ phong…