Chương 111: Hồi Kết (1)
– Phụ hoàng trước sức khỏe an khang, sao nói đổ bệnh thì đổ bệnh ngay chứ?
Công công đưa thánh chỉ cho Dạ Huyền, khom người hành lễ với Tần Dao.
– Tham kiến vương phi. Thật ra bệ hạ từng bị thương trên chiến trường, trong người vẫn luôn tồn tại bệnh căn. Lại thêm triều vụ bận rộn không thể an tâm tĩnh dưỡng mới ngày càng nghiêm trọng.
Tần Dao nghe vậy không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên sức nặng của muôn dân trăm họ không phải ai cũng có thể đảm đương được. Người ta chỉ chăm chăm nhắm vào hoàng quyền, lại không biết cái giá của nó vô cùng lớn.
Dạ Huyền thấy Tần Dao thất thần, nắm tay cô trấn an:
– Đừng lo, y thuật của thái y rất cao minh, phụ hoàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Mấy ngày tới ta phải vào cung xử lý tấu chương, nàng nhớ ta thì có thể vào thăm bất cứ lúc nào.
Tần Dao liếc Dạ Huyền, hừ khẽ.
– Ai nhớ chàng chứ? Đừng quên ta vẫn đang tức giận đấy.
Dạ Huyền rất biết thời thế, chủ động thuận theo.
– Là ta nhớ nàng, không được sao? Ta sai rồi, nàng bỏ qua cho ta đi…
Công công tuyên chỉ chứng kiến vương gia và vương phi ân ái, rất biết ý mà cúi đầu nhìn xuống chân. Nhưng hành động này của hắn ta lại không thu được hiệu quả đáng kể gì, Tần Dao vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt. Cô rút tay về, tức giận trừng Dạ Huyền.
– Chàng có thể nghiêm chỉnh chút không? Phụ hoàng còn đang bệnh, nếu để người thấy dáng vẻ này của chàng chắc chắn sẽ tức giận.
Dạ Huyền sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm.
– Ngài ấy có tư cách đó ư? So với ta ngài ấy còn thành thục hơn nhiều.
Tần Dao nghe không rõ lời hắn, nghi hoặc hỏi:
– Chàng nói gì thế?
Dạ Huyền lắc đầu, vô cùng thành thật.
– Không, ta chỉ đang tự kiểm điểm lại bản thân mình thôi.
Tần Dao liếc hắn, không muốn tiếp tục cùng hắn trò chuyện nữa liền lên tiếng đuổi người.
– Chàng nhận chỉ rồi thì mau chóng vào cung đi. Yên tâm, ta sẽ không nhớ chàng đâu…
Tần Dao quay đầu trở lại tẩm điện, Thúy Lan nhìn hành động dứt khoát của cô chỉ biết đồng cảm với Dạ Huyền rồi nhanh nhẹn đuổi theo. Dạ Huyền bị ghẻ lạnh cũng không tức giận, chỉ lắc đầu cười.
– Vô tình thật đấy.
Công công tuyên chỉ hiếm khi thấy dáng vẻ này của Dạ Huyền, ông ta cứ nghĩ vương gia là một người lạnh lẽo vô cảm. Dù sao mấy năm nay hắn đánh Đông dẹp Bắc, ngoại trừ uy danh hiển hách ra cái động lại trong lòng mọi người ngoài kính trọng thì chỉ có sợ hãi. Từ sớm đã có lời đồn vương gia rất sủng ái vương phi, nhưng có mấy ai tin là thật chứ?
Lúc Dạ Huyền vào cung thì trời đã tối, trong Cần Chính Điện lúc này tấp nập người ra kẻ vào. Mắt thây Dạ Huyền đến, cả đám người liền quỳ xuống hành lễ.
– Tham kiến vương gia.
Ánh mắt Dạ Huyền xuyên qua màn rèm buông xuống trên long sàng, lạnh lẽo phất tay.
– Đứng lên đi…
Dạ Yến Thành nghe thấy giọng Dạ Huyền, liền ho khan hai tiếng, yếu ớt nói:
– Các ngươi lui ra ngoài, ta có việc muốn nói riêng với Tần Vương.
một mệnh lệnh nhẹ nhàng, biến tẩm điện ồn ào trở nên yên tĩnh. Dạ Yến Thành trên người mặc trung y màu vàng, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Dạ Huyền.
– Đến rồi đấy à? Nhanh hơn ta nghĩ đấy.
Dạ Huyền ngồi xuống bên cạnh giường, thái độ vẫn không khác ngày thường là mấy.
– Hoàng thúc chưa gì đã vội muốn đi rồi sao? Còn không để con kịp chuẩn bị.
Dạ Yến Thành bị vạch trần, cũng không thèm giả vờ nữa.
– Phía Nam hiện giờ khí hậu rất tốt, thích hợp ẩn cư. Con cũng không cần chuẩn bị cái gì, ta đã sắp xếp ổn thỏa.
Dạ Huyền biết hoàng thúc của hắn sớm đã chuẩn bị đường lui cho mình. Nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Dạ Yến Thành vì Đại Ấn đã bỏ ra rất nhiều, bây giờ hắn cũng không có lý do gì giữ người lại nữa.
– Nếu hoàng thúc đã muốn vậy, thì cứ theo kế hoạch tiến hành thôi. Mấy năm này được thúc chiếu cố, Huyền Nhi luôn ghi nhớ trong lòng.
Dạ Yến Thành thở dài, vỗ vai Dạ Huyền.
– Ta đã hứa với hoàng huynh ở suối vàng, bây giờ cũng xem như đã hoàn thành trọng trách. Giang sơn Đại Ấn về sau, phải trông cậy vào con rồi.
Dạ Yến Thành nói xong, lại tiếp tục ho khan một trận. Dạ Huyền gọi thái y vào, cả đám người bận rộn đến nửa đêm.
Từ Cần Chính Điện đi ra, sắc mặt Dạ Huyền vẫn luôn lãnh đạm. Lúc đi qua ngự hoa viên, đột nhiên bị một tiểu thái giám cản đường.
– Vương Gia xin dừng bước, chủ tử của nô tài có việc quan trọng muốn gặp ngài.
Dạ Huyền nhìn gương mặt xa lạ của tiểu thái giám, lạnh lùng đáp:
– Là kẻ nào, nửa đêm rồi còn muốn tìm bổn vương?
Tiểu thái giám biết hắn không vui, lập tức lấy ra lệnh bài giấu trong tay áo. Dạ Huyền vừa nhìn thấy hoa văn quen thuộc kia, sắc mặt mới được xem là hoà hoãn lại.
– Dẫn đường đi.
Tiểu thái giám nhận lệnh, cầm đèn lồng đi về phía trước. Xuyên qua Ngự Uyển đi về phía tây hoàng cung, chính là nơi ở của Quốc Sư đương triều.
Dạ Huyền từ sau đại hôn vẫn chưa gặp Thượng Lâm Uyên, lúc thấy hắn thì mày kiếm bất giác cau lại.
– Phản phệ đã nghiêm trọng đến thế rồi ư? Sao huynh không cho người báo ta biết.
Thượng Lâm Uyên lắc đầu, thái độ vẫn giống như mọi khi.
– Không có gì nghiêm trọng, ta đã sớm biết sẽ như thế rồi.
Dạ Huyền nhìn mái tóc đã bạc trắng của Thượng Lâm Uyên, thấy hắn mò mẫm trong bóng tối càng thêm khó chịu.
– Huynh tìm ta có việc gì sao?
Thượng Lâm Uyên mỉm cười, đáp:
– Cố nhân sắp đi rồi, ta còn ở lại làm gì nữa. Bây giờ điện hạ đã có thể khống chế đại cục, ta muốn tìm một nơi ẩn cư sống đến cuối đời.
– Cả huynh cũng muốn bỏ đi ư?
Thượng Lâm Uyên bây giờ, đã không còn dáng vẻ ngọc thụ lâm phong ngày trước nữa. Trên khắp cơ thể đều là ấn ký của chú thuật, mái tóc bạc phơ và đôi mắt cũng mù loà. Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng không hề than vãn hay chán nản.
– Điện hạ, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.
Dạ Huyền im lặng, giống như đang cân nhắc thỉnh cầu của Thượng Lâm Uyên. Người bên cạnh đều muốn rời đi, nói không luyến tiếc là nói dối.
– Huynh để ta suy nghĩ đã.
Thượng Lâm Uyên gật đầu, không hề tỏ thái độ thúc giục. Sắp tới có lẽ Dạ Huyền sẽ bận rộn cho đại điển đăng cơ, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này. Vì vậy khi nghe Dạ Huyền vào cung, hắn mới bảo tiểu thái giám đi một chuyến.
Dạ Huyền nói với Thượng Lâm Uyên vài câu, thấy sắc mặt hắn không quá tốt thì liền đứng dậy cáo từ. Thời gian này quá yên bình, khiến hắn quên mất đã đến lúc chia tay…