Chương 108: Đại Hôn
Khuê nữ trong kinh chưa hết ghen tỵ với Tần Dao vì được gả cho Dạ Huyền, thì phải đỏ mắt vì sính lễ mà hắn đem đến Hầu Phủ. Nhìn bộ dạng gấp không chờ nổi kia, đủ thấy hắn coi trọng Tần Dao đến mức nào.
Đừng nói những người bên ngoài bàn tán xôn xao, ngay đến đương sự là Tần Dao cũng bị rương lớn rương nhỏ kia làm cho kinh ngạc đến há hốc miệng. Thái giám trong vương phủ thấy Tần Dao ngây ngốc, mỉm cười hành lễ:
– Phu nhân vạn an, đây là danh sách sính lễ của Vương Phủ.
Ông ta vừa nói vừa đưa một chiếc hộp gỗ ra, bên trong chính là tờ danh sách sính lễ mà Dạ Huyền đưa đến. Tần phu nhân nhìn đến hoa mắt chóng mặt, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng đóng lại. Bà giật nhẹ ống tay áo Tần Dao, nhỏ giọng:
– Chắc không phải con mở miệng yêu cầu Vương Gia đem cả gia sản ra mới chịu bái đường đó chứ?
Gương mặt Tần Dao đầy vẻ oan uổng, lắc đầu nguầy nguậy:
– Làm sao có chuyện đó được chứ? Đêm qua đến miếu Nguyệt Lão chàng ấy còn chẳng nói gì với con mà.
Tần phu nhân cũng tin tưởng nữ nhi không gạt mình, nhưng số sính lễ này cũng nhiều quá đi. Thật sự là tâm điểm của cả kinh thành rồi.
Thái giám đưa sính lễ thấy mẫu tử Tần Dao hoang mang nhìn nhau, sắc mặt nhất thời nghiêm trọng.
– Chẳng hay quận chúa và phu nhân còn có điểm nào không hài lòng? Xin nói với lão nô để lão nô bẩm báo lại Vương Gia.
Tần phu nhân xua tay, cười đáp:
– Không không, công công chớ hiểu lầm. Sính lễ này thật sự đã rất nhiều rồi, chỉ e là Phủ đệ chúng tôi nhỏ vậy cũng không biết để đâu cho hết.
– Việc này thật ra cũng chẳng khó gì, chỉ cần xây rộng ra thêm là được mà.
Khoé môi Tần phu nhân khẽ giật, thật sự rất muốn khen ngợi công công cho chủ ý rất hay. Tần Dao cảm thấy hơi đau đầu, cô nắm lấy tay mẫu thân thở dài nói:
– Nếu chàng ấy đã mang đến thì cứ nhận thôi. Nếu mẫu thân thấy áy náy thì lúc đưa hồi môn cho con nhiều chút là được. Nữ nhi buồn ngủ rồi, về phòng đây.
Tần Dao nói xong quay người đi vào bên trong, bỏ lại mẫu thân đứng đó hối thúc hạ nhân đem đồ vào trong cất giữ. Công công đưa sính lễ thấy không còn việc của mình, sau khi thông báo ngày thành hôn rồi cũng cáo lui. Cũng từ hôm đó cho đến lúc đại hôn, Tần Dao và Dạ Huyền trở thành đề tài bàn luận của mọi người trong lúc trà dư tửu hậu.
…
Ngày lành tháng tốt, Hầu Phủ giăng đèn. Khắp nơi mừng vui nói lời chúc phúc…
Tần phu nhân đôi mắt ngấn lệ, dịu dàng giúp con gái phủ khăn. Huynh trưởng Tần Dao cõng cô lên kiệu hoa, một đường đưa đến Vương Phủ. Tiếng pháo xen lẫn tiếng reo hò, náo nhiệt chưa từng có.
Tần Dao căng thẳng siết lấy hỷ phục, nghe thấy bên tai là lời an ủi của Thúy Lan.
– Quận chúa đừng lo lắng, cứ làm theo chỉ dẫn của ma ma là được. Quận chúa trời sinh đã là quốc sắc thiên hương, hôm nay làm tân nương lại càng thêm diễm lệ. Sợ là lát nữa nếu vương gia nhìn thấy, ngài ấy sẽ không nỡ rời khỏi hỷ phòng.
Tần Dao dưới khăn trùm đầu khẽ mỉm cười, hừ khẽ:
– Chỉ biết ăn nói lung tung.
Lý ma ma đi bên cạnh kiệu của Tần Dao nghe chủ tớ hai người trò chuyện cũng vui vẻ góp lời.
– Thúy Lan cô nương nói đúng đấy. Lão nô đã thấy qua rất nhiều tân nương tử rồi, nhưng người xinh đẹp như quận chúa thì lần đầu được thấy. Quận chúa không cần lo lắng, có lão nô ở đây sẽ không để người mắc lỗi nào đâu.
Tần Dao không trả lời. Cô cũng chưa từng kết hôn theo nghi thức cổ đại. Chỉ sợ lát nữ gây ra hành động xấu hổ, làm trò cười cho thiên hạ. Có điều lo lắng của Tần Dao cũng không xảy ra, bởi vì cô vừa được Lý ma ma dìu xuống kiệu hoa đã bị Dạ Huyền chặn ngang bế bổng lên. Cô hơi giật mình, sợ hãi ôm lấy cổ hắn:
– Chàng làm gì vậy? Mau thả ta xuống đi.
Hành động của Dạ Huyền không chỉ dọa Tần Dao, mà ngay đến Thúy Lan và Lý ma ma cũng nhất thời kinh ngạc.
– Vương Gia, thế này không hợp lễ nghi.
Lý ma ma lên tiếng nhắc nhở, không ngờ lại nhận được ánh mắt rét lạnh của Dạ Huyền khiến bà ta thức thời ngậm miệng.
Tần Dao dùng bàn tay trắng như ngọc vô lên vai Dạ Huyền, nhỏ giọng.
– Chàng để ta xuống đi, mẫu thân nói ta phải nghe lời ma ma chỉ dẫn nếu không sẽ bị chê cười.
Dạ Huyền làm như không nghe, ôm Tần Dao đi về phía trước.
– Nàng là vương phi của ta, kẻ nào dám chê cười nàng. Hôm nay dưới đất bày biện nhiều vật cản vô vị, nếu để nàng tự đi thật sự không an toàn chút nào. Lát nữa còn phải động phòng, lỡ nàng bị thương thì người chịu thiệt không phải ta sao?
Gương mặt Tần Dao nháy mắt đỏ bừng, hận không thể dán cái miệng của người nào đó lại.
Dạ Huyền biết nàng e lệ, nói dứt câu thì cười tươi bế nàng đi vào. Hắn thay nàng dẫm lên ngói, bước qua chậu than mà người hầu chuẩn bị.
Hai người vào đến chính đường, bắt đầu bái thiên địa. Tần Dao run đến mức không biết đông tây, chỉ như một con rô bốt làm theo lời Lý ma ma chỉ dẫn. Làm lễ xong cũng phải dựa vào ma ma và Thúy Lan dìu đến hỷ phòng.
Kiếp được thành thân với Tần Dao, đối với Dạ Huyền là một niềm hạnh phúc. Hắn không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được cùng cô bách niên giai lão.
Lý ma ma nhìn đôi tân lang tân nương trong phòng, cười tươi đến mức không khép được miệng:
– Vương gia, mời ngài mau vén khăn che mặt của vương phi, đừng để trễ giờ lành.
Dạ Huyền tiến đến ngồi bên cạnh Tần Dao trên giường, bàn tay đưa ra nhấc khăn che mặt của cô lên. Quả nhiên giống với lời nói của Thúy Lan, cô hôm nay so với ngày thường càng trở nên kinh diễm. Gò má trắng nõn hơi ửng hồng, lông mi dài rũ xuống che đi đôi mắt màu trà trong suốt như mặt nước hồ thu. Môi anh đào hé mở, dung nhan mỹ lệ động lòng người. Tần Dao không nghe hắn nói lời nào, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
– Chàng… ưm…
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Dạ Huyền chặn lại. Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, giống như đang nâng niu một thứ báu vật vô giá. Gương mặt Tần Dao đỏ như ráng chiều, đôi mắt ngậm nước từ từ nhắm lại. Qua một lúc lâu, Dạ Huyền mới lưu luyến buông ra.
Hắn vuốt ve gò má Tần Dao, chất giọng trầm ấm khiến người ta khó lòng cự tuyệt.
– Bây giờ ta phải đến yến tiệc, nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi ta về.
Tần Dao rũ mi, nụ hôn vừa rồi khiến cô hận không thể đào cái hố mà chui xuống. Dạ Huyền biết tiểu nương tử nhà mình da mặt mỏng, vì vậy ra lệnh người hầu lui ra để một mình Thúy Lan ở trong phòng hầu hạ.
Lúc hắn đứng dậy muốn đi, đột nhiên áo bào bị người ta túm lấy. Tần Dao ép xuống sự xấu hổ trong lòng, nhỏ giọng:
– Không cho uống say, phải nhanh quay lại đó.
Dạ Huyền trông bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, trong lòng bất giác mềm nhũn. Hắn cúi đầu, nắm tay nàng đặt lên đó một nụ hôn.
– Được, đều nghe nàng…
Lý ma ma và cung nữ che miệng cười khẽ, nói vài câu chúc phúc rồi nối đuôi nhau rời đi. Hỷ phòng sáng rực ánh nến đỏ lúc này yên tĩnh lại. Tần Dao đưa tay lên vị trí trái tim mình, nơi đó lúc này không ngừng đạp loạn. Cuối cùng sau bao biến cố, cô cũng đã thành công gả cho Dạ Huyền. Về sau hoạn nạn qua đi, chờ đón họ chỉ còn là những tháng ngày yên bình êm ả.