Chương 103: Món Hời
Thúy Lan đẩy cửa vào phòng, trên tay lại là bát thuốc mới đang bốc khói. Dạ Huyền buông Tần Dao ra, đưa tay nhận lấy bát thuốc cất giọng trầm trầm.
– Để ta, ngươi ra ngoài lấy một ít đồ ngọt đến đây.
Thúy Lan đáp một câu lập tức chạy đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Thấy Tần Dao nhíu mày, Dạ Huyền mỉm cười dỗ dành cô:
– Nàng chịu khó một chút. Độc nàng trúng không thể xem thường, uống thứ này mới nhanh khỏi được.
Tần Dao nhìn bát thuốc, ý chí sinh tồn lập tức giảm một nửa. Cái thứ đòi mạng này, cô còn phải uống bao nhiêu nữa đây?
Dạ Huyền rất kiên nhẫn, hắn múc một thìa thổi nguội rồi đưa qua.
– Ngoan nào, uống hết ta sẽ dẫn nàng ra ngoài chơi.
Tần Dao trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh:
– Chàng đang dỗ trẻ con đấy à?
– Phải, một tiểu nữ hài sợ thuốc. Nên bổn vương phải dỗ đây…
Dạ Huyền nói rất thản nhiên, nhưng lại khiến Tần Dao đỏ mặt. Đây mà là phong thái của bạo quân sao? Chắc chắn Thượng Lâm Uyên nhìn lầm rồi.
Dạ Huyền vẫn giữ nguyên tư thế đút thuốc, Tần Dao không còn cách nào đàng miễn cưỡng há miệng ra, từng thìa từng thìa nuốt xuống. Mãi đến khi bát thuốc đã chạm đáy thì Thúy Lan mới mang theo đồ ngọt đi vào.
– Quận chúa đã uống hết rồi ư? Quả nhiên là vương gia có biện pháp.
Dạ Huyền đưa bát rỗng cho Thúy Lan, sau đó đem dĩa đồ ngọt đến trước mặt Tần Dao. Cô cầm lấy một khối bỏ vào miệng, cảm động đến mức suýt khóc:
– Đắng chết ta rồi, cái thứ khó nuốt này về sau đừng mang đến nữa.
– Vậy sao được chứ, thái y đã dặn là phải uống mười ngày mới trừ hết độc.
Tần Dao nghe đến mười ngày, điểm tâm trên tay cũng rơi xuống đất. Dạ Huyền cố nén cười, vươn tay ra giúp Tần Dao lau vụn bánh ở khóe môi.
– Ta nghe nói ngự thiện phòng làm đồ ngọt rất ngon. Từ mai mỗi ngày vào lúc nàng uống thuốc ta sẽ mang đến cho nàng. Được không…
Tần Dao ỉu xìu, cô biết bản thân không thể thoái thác được. Cũng tại Nhạc Linh Lung kia báo hại, cô nhất định phải để nàng ta nếm chút mùi mới được.
Tần Dao vừa nghĩ đến, lập tức kéo tay áo Dạ Huyền.
– Chuyện lần này cũng không nghiêm trọng gì, việc hòa thân vẫn tiến hành đúng không?
Dạ Huyền nhìn biểu cảm giảo hoạt như tiểu hồ ly của Tần Dao, giọng điệu đầy vẻ cưng chiều:
– Thế nào, nàng rất mong Dạ Quân Yên được gả đi à?
Tần Dao mỉm cười, ánh mắt loé lên một tia nguy hiểm.
– Đương nhiên rồi, ta đã chuẩn bị quà lễ cho Thất công chúa. Nếu nàng ta không được gả đi thì tiếc lắm.
Thúy Lan chứng kiến hai vị chủ tử mắt đi mày lại, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho Thất công chúa sống đừng quá thê thảm.
Vì Dạ Huyền còn có việc cần làm, nên chỉ nán lại một chút rồi phải vội vã vào cung. Tần Dao nhìn Dạ Huyền rời đi, lúc này mới nhìn Thúy Lan nhỏ giọng.
– Ngươi đến đây, ta có việc cần ngươi đi làm.
Thúy Lan trong lòng cảm thán, chậm rãi bước qua:
– Quận chúa có gì căn dặn ạ?
Tần Dao ghé tai Thúy Lan nói thầm, sau đó viết một bức thư đưa qua.
– Ngươi làm theo lời của ta là được.
Thúy Lan không thắc mắc nhiều, nhanh chóng nhận lệnh rời đi. Tần Dao hài lòng mỉm cười. Quà lễ này chắc chắn sẽ khiến Thất công chúa vô cùng kinh hỷ.
…
Tử Thần Điện gần đây rất yên tĩnh, ngoại trừ hai thái giám chuyên trách nấu thuốc ra thì không còn ai cả. Dạ Huyền nhìn Thượng Lâm Uyên ngồi sau bức bình phong, sắc mặt ngày càng trầm xuống.
– Ta nghe thái y nói mắt của huynh không nhìn được nữa, là thật sao?
Thượng Lâm Uyên nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dạ Huyền, cười đáp:
– Có gì nghiêm trọng đâu, những gì cần làm ta đã làm xong. Bây giờ đến lúc “cáo lão” rồi.
Dạ Huyền ngồi xuống bàn, cách tấm bình phong nói với Thượng Lâm Uyên:
– Ta lại không lạc quan được như thế. Huynh vì giúp ta mới trở thành như bây giờ. Ta nhất định sẽ tìm cách trị khỏi cho huynh.
– Ta nào có giúp ngài, ta giúp là giúp bá tánh thiên hạ. Ngày sau ngài trở thành minh quân, mở ra thái bình thịnh thế là đã báo đáp ta rồi.
Lời này của Thượng Lâm Uyên là thật, hắn cũng đã biết trước kết cục của chính mình. Hắn không oán không hối, chỉ thản nhiên chấp nhận.
Dạ Huyền im lặng, trong đại điện chỉ vang lên tiếng rót trà. Thượng Lâm Uyên biết hắn là người thế nào, không muốn lại nói đến chủ đề này nữa.
– Ta nghe nói Quận chúa đã hồi phục trí nhớ, quả thật là chuyện đáng mừng.
Đại khái vì Thượng Lâm Uyên nhắc đến Tần Dao, sắc mặt Dạ Huyền mới tốt hơn một chút.
– Ta thay nàng đa tạ huynh.
– Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì. Sự việc lần này có lẽ ngài đã nhìn rõ ràng rồi, sắp tới định thế nào đây?
Dạ Huyền đặt ly trà trong tay xuống, cười lạnh:
– Vì người bị hại là Dao Nhi, nên ta sẽ thuận theo tâm ý của nàng. Riêng về Tô Mục Kha…
Dạ Huyền không nói hết câu, nhưng ai nghe cũng sẽ hiểu. Một kẻ có mắt không tròng, giữ lại chỉ thêm tai hoạ. Có điều phụ hoàng của Tô Mục Kha cũng quá chết nhát, khiến Thượng Lâm Uyên không khỏi xem thường.
– Dùng mạng đứa con để đổi lấy bình yên, cuộc trao đổi này đối với Đan Ly cũng hời quá.
– Ông ta muốn an ổn là vua, không muốn dấn thân vào nguy hiểm. Nhưng may còn đứa con nhỏ có tài, Đan Ly vẫn chưa phải đối mặt với hoạ diệt quốc.
Thượng Lâm Uyên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
– Vừa rồi ta nói sai rồi, người được hời trong chuyện này phải là điện hạ mới đúng.
Dạ Huyền không đáp, chỉ yên lặng uống trà. Hắn vốn dĩ muốn đợi khi Tô Mục Kha quay về sẽ âm thầm ra tay, không ngờ gã đợi không nổi vội vàng tìm chết. Nếu đã như vậy, cớ sao hắn không giúp gã toại nguyện được. Một kẻ không có đầu óc, giữ lại chỉ là mần hoạ về sau…