Chương 102: Lời Hứa Năm Xưa
– Quận chúa tỉnh rồi à? Quả nhiên thuốc độc đó không hề có tác dụng với cô.
Tần Dao nhìn gã bằng ánh mắt đề phòng, cau mày hỏi:
– Là ai sai khiến ngươi làm những việc này?
Gã hắc y nhân cười lạnh, thương hại liếc về phía Tần Dao.
– Quận chúa đắc tội nhiều người như vậy? Ai cũng muốn lấy mạng cô. Đợi xuống dưới cửu tuyền cô tự nhiên sẽ biết thôi.
Gã hắc y nhân dứt lời thì rút kiếm ra, mũi kiếm sáng loáng phản chiếu với ánh trăng tạo nên một vầng sáng lạnh lẽo hướng thẳng về phía Tần Dao. Sát khí từ gã khiến cô nhận ra gã không phải chỉ là uy hiếp mình.
– Nơi này là hoàng cung đại nội, ngươi giết ta cũng sẽ khó mà thoát khỏi bao vây của ngự lâm quân. Ngươi nên nghĩ kỹ, đừng làm ma chết thay cho người khác.
Tần Dao không chút sợ hãi nhìn tên hắc y nhân, những lúc thế này cô cần phải bình tĩnh mới mong thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng tên này cũng rất giảo hoạt, gã nhìn ra Tần Dao đang muốn kéo dài thời gian.
– Cô cứ yên tâm mà chết đi, không cần bận tâm đến những chuyện vô ích.
Tần Dao nhìn thanh kiếm chém xuống, cô theo bản năng giơ tay ra đỡ.
Keng…
Thanh âm va chạm của hai vật sắc bén vang lên, Tần Dao giật mình mở mắt. Thanh kiếm của hắc y nhân cách cô chưa đến một đốt ngón tay, nhưng nó đã bị một thanh kiếm khác chặn đứng.
A Lục đẩy tên hắc y nhân ra, đứng chắn trước mặt Tần Dao.
– Quận chúa, người có bị thương không?
– Ta không sao…
A Lục nghe thấy lời này mới thoáng yên tâm, cũng may là hắn đến kịp nếu không thì hậu quả khó lường. Hắc y nhân siết chặt chuôi kiếm, bắt đầu xông lên cùng A Lục phân cao thấp. Đáng tiếc gã không có bản lĩnh đó, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong. A Lục chẳng chút lưu tình, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Hắc y nhân biết mình khó thoát, lập tức ôm lấy cánh tay bị thương lùi đến gốc tường.
– Xem như ngươi lợi hại. Nếu đã vậy thì ngươi chôn cùng nàng ta luôn đi…
Gã dứt lời lập tức xô đổ giá nến, ngọn lửa cứ thế lập tức bùng lên tạo một lành ranh giữa hai người. A Lục thấy gã định bỏ chạy, lập tức phi kiếm qua cắm thẳng vào lưng gã. Tên hắc y nhân rú lên, sau đó ngã vật xuống đất.
Tần Dao nhắm chặt mắt, cảnh tượng kinh khủng đó khiến cô không chịu nổi mà cảm thấy buồn nôn. Nhưng A Lục không để ý nhiều, cởi trói cho cô rồi kéo cô chạy ra lan can.
Lúc này Tần Dao mới phát hiện ra nơi mình đang đứng là Lầu Vọng Nguyệt bên cạnh Hồ Bích Thủy. Tên hắc y nhân này cũng quá trắng trợn rồi.
Lửa cháy ngày càng lớn, tiếng hô hoán thất thanh khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Tần Dao nhìn phía dưới, phát hiện hoàng đế và Dạ Huyền cũng đang đi về hướng này. Phía sau bọn họ còn có Vân Quý Phi, Tần phu nhân và Thất công chúa,…
Tần Dao bị khói làm sặc, cô phải dùng khăn tay che mũi miệng của mình. Sắc mặt Dạ Huyền lạnh đến cực điểm, hắn tiến lên mấy bước lớn tiếng nói:
– Dao Nhi, đừng sợ… Nhảy xuống đây ta đỡ nàng.
Tần Dao nhìn độ cao trước mặt, này rõ ràng là hành động bất khả thi.
– Ta… Ta làm không được…
Thật sự tay chân cô sớm đã mềm nhũn rồi, nhìn thấy ngọn lửa đang điên cuồng phá hủy mọi thứ, cô ngay cả đứng cũng không vững nữa.
Không để cô kịp phản ứng, A Lục đã ôm ngang người Tần Dao dùng khinh công nhảy xuống. Cô sợ hãi hét lên, bỗng từ đâu một mũi tên xé gió lao đến. A Lục ôm cô tránh đi, nhưng mũi tên vẫn cắm vào chân hắn.
Ngự lâm quân thấy tình huống nguy hiểm, lập tức bao vây xung quanh hộ giá. Tần Dao cảm thấy lần này xong đời rồi…
Cái giá lạnh bao trùm cơ thể, mọi âm thanh huyên náo đều biến mất trong thời khắc này. Tần Dao hoảng loạn vùng vẫy trong nước, xung quanh là bóng tối bủa vay. Cái cảm giác bản thân đang chìm xuống này khiến cô tuyệt vọng. Tần Dao kiệt sức, cô buông xuôi trước vận mệnh đen đủi của mình. Nhưng chính lúc này, một bàn tay đã đưa ra nắm lấy tay cô. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô được ai đó gắt gao ôm vào lòng. Giữa bốn bề lạnh buốt, nhưng cô lại cảm nhận được hơi ấm của người kia…
…
Tần Dao không biết bản thân đã hôn mê bao lâu, chỉ biết thời điểm cô tỉnh lại thì tiệc thọ đã kết thúc rồi. Thúy Lan bưng theo bát thuốc vào phòng, nhìn thấy Tần Dao ngồi trên giường đã lập tức oà khóc.
– Quận chúa, người cuối cùng cũng tỉnh rồi.
Nàng vừa nói vừa đặt thuốc lên bàn, nhanh chóng chạy đến đỡ Tần Dao.
– Quận chúa, người làm nô tỳ lo chết đ được. May mà người không sao, nếu không nô tỳ cũng không biết phải ăn nói thế nào với phu nhân nữa.
Tần Dao xoa xoa mi tâm đau nhức, mơ màng hỏi:
– Đây là nơi nào?
Thúy Lan rót cho cô một tách trà, nức nở đáp:
– Khởi bẩm quận chúa, nơi này là Trấn Bắc Hầu Phủ…
Khoé môi Tần Dao méo xệch, sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến vậy. Tần Dao định hỏi đây là năm nào, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Dạ Huyền đã đẩy cửa xông vào.
Trong khi Tần Dao còn ngơ ngác thì Thúy Lan đã vội dập đầu hành lễ:
– Nô tỳ tham kiến Tần Vương điện hạ. Điện hạ…
– Được rồi, lui xuống đi…
Dạ Huyền cắt ngang lời Thúy Lan, từ khi bước vào mọi sự tập trung của hắn đều ở trên người Tần Dao.
– Dao nhi, nàng thấy thế nào rồi? Có đau ở đâu không?
Tần Dao nhẹ nhõm thở ra, còn tưởng bản thân đã quay về thời điểm vừa xuyên đến. May quá, không phải như vậy.
– Ta không sao, A Lục bị thương có nặng không?
Cô vẫn nhớ thời khắc nhảy xuống, vì che chắn cho cô mà A Lục đã bị trúng tên.
Dạ Huyền lúc này mới yên lòng, hắn cầm bát thuốc trên bàn đưa đến cho cô.
– Hắn không việc gì, thích khách cũng đã bị bắt. Là ta không chăm sóc nàng tử tế, khiến nàng hoảng sợ rồi.
Tần Dao mỉm cười, hắn vẫn dịu dàng với cô như thế cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Được hắn yêu thương quả thật là một điều may mắn nhất trên đời.
– Huyền ca ca, năm năm trước chàng từng hứa sẽ dẫn ta đi xem hoa đăng, chàng còn nhớ không?
Xoảng…
Bát thuốc trên tay Dạ Huyền rơi xuống, nước thuốc bắn tung tóe làm ướt một mảng áo bào. Nhưng Dạ Huyền không chút để tâm, chỉ kinh ngạc nhìn Tần Dao chằm chằm.
– Dao nhi, nàng… vừa nói gì vậy…?
Tần Dao mỉm cười, vươn tay ôm lấy nam nhân đã cứng đờ như khúc gỗ trước mặt.
– Ta nói ta muốn đi xem hoa đăng với chàng, không phải sau lễ thọ năm năm trước của Thái Hậu chàng đã hứa rồi sao?
Tần Dao cố ý lập đi lập lại cụm từ “năm năm trước”, để hắn biết được cô đã nhớ lại tất cả rồi.
Dạ Huyền sau khi ngẩn người, lập tức phản ứng lại ôm chầm lấy Tần Dao. Hắn ôm rất chặt, như thể muốn xác nhận đây là hiện thực chứ không phải giấc mộng mà hắn vẫn mơ thấy hằng đêm.
– Dao nhi, ta rất nhớ nàng…
Tần Dao giấu gương mặt khả ái trong lòng hắn, âm thầm rơi lệ.