Chương 101: Cung Yến (3)
Dạ Yến Thành cho bọn họ đứng dậy, sau đó bước đến bên cạnh Dạ Huyền.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Huyền khom lưng, chấp tay hành lễ.
– Hồi phụ hoàng, con mèo này chết rất kỳ quái. Không biết có nguyên nhân sâu xa gì không nên nhi thần mới đến xem thử.
Vân Quý Phi lấy tay áo che nửa gương mặt, khẽ nhíu mày.
– Chẳng phải nói là chết đuối sao? Hôm nay là đại thọ thái hậu lại gặp phải chuyện không cát tường như thế.
Dạ Yến Thành liếc về phía con mèo, đột nhiên hướng Ninh Phúc Hải nói:
– Ngươi đi tìm một thái y khác đến đây. Trẫm muốn biết vì sao con mèo này lại chết.
Những người có mặt đều trố mắt nhìn nhau, không biết hoàng thượng đang muốn làm gì. Chỉ là một con mèo thôi mà, làm gì đến mức phải truyền thái y đến chứ?
Chỉ có Ninh Phúc Hải là không thắc mắc gì, chỉ cúi đầu đáp một câu rồi lập tức rời đi.
Lúc này hoàng tử của Nam Nhạc cũng đã đến. Hắn chính là đối tượng hòa thân của Thất công chúa. Nghe thấy nàng phát bệnh tim không thể không đến thăm, không ngờ vừa bước qua cửa cung đã thấy toàn người là người.
Tuy nhiên hắn cũng không thất lễ, chấp tay cúi người với Dạ Yến Thành.
– Tham kiến bệ hạ.
Dạ Yến Thành gật đầu, cất tiếng hỏi:
– Đại hoàng tử đến đây có chuyện gì sao?
– Là do ta nghe nói Thất công chúa bệnh rồi nên mới cố tình đến thăm.
Vân Quý Phi mỉm cười, không khỏi khen ngợi.
– Đại hoàng tử thật có lòng.
Ninh Phúc Hải rất nhanh đã trở về, theo sau hắn là một thái y còn rất trẻ. Người này sau khi kiểm tra xác của con mèo thì lập tức hồi bẩm:
– Tâu bệ hạ, lông trên thân mèo này có bôi một chất độc rất mạnh tên là Thất Trùng Thảo, cần phải nhanh chóng xử lý ngay.
– Lại là Thất Trùng Thảo.
Sắc mặt Dạ Yến Thành âm trầm, Ninh Phúc Hải lập tức tiến lên bẩm báo.
– Bệ hạ, đám cung nhân đi theo quận chúa đều khai rằng trước khi nàng gặp thái tử Đan Ly thì có một con mèo không biết từ đầu nhảy lên người nàng. Quận chúa còn dùng tay bị thương xoa đầu nó.
Vân Quý Phi cắn môi, tức giận nói:
– Vậy là rõ rồi. Có người đã bôi độc lên con mèo này để hãm hại Dao Dao. Thủ đoạn thật quá độc ác. May mà quận chúa cát nhân thiên tướng, nếu không chỉ e hậu quả khó lường.
Đại hoàng tử Nam Nhạc nghe đến Thất Trùng Thảo thì khẽ nhíu mày. Hắn nhìn về phía hoàng muội của mình, ánh mắt có điều suy nghĩ.
Nhạc Linh Lung tránh né cái nhìn của hắn, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Tiêu Ngọc Dung cũng có mặt, nàng nhìn bộ dạng chột dạ của Nhạc Linh Lung cất giọng bâng quơ.
– Thất Trùng Thảo này nghe thật quen tai. Chẳng phải là độc dược bí truyền của quốc sư Nam Nhạc sao?
Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía đại hoàng tử. Trước sự nghi ngờ của mọi người, hắn cũng không hề tỏ ra lo sợ.
– Đúng là độc này xuất phát từ hoàng thất Nam Nhạc. Nhưng giữa hai nước chuẩn bị hòa thân, Nam Nhạc gây khó dễ cho một quận chúa thì được ích lợi gì? Mong bệ hạ minh giám, nhất định phải điều tra cho rõ.
– Trẫm nhất định sẽ tra ra chân tướng.
Dạ Yến Thành vừa dứt lời, cung nữ đã đỡ Thất công chúa ra tới. Nàng ta cả người suy yếu, cúi đầu hành lễ.
– Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.
Thất công chúa nói xong thì quỳ sụp xuống trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Những cung nữ thái giám trong Bích Lan Cung thấy chủ tử quỳ cũng đồng loạt quỳ theo.
Dạ Yến Thành cau mày, cất giọng nghiêm nghị.
– Yên Nhi, đã xảy ra chuyện gì?
Thất công chúa cúi thấp đầu, nức nở:
– Nhi thần tội đáng muôn chết, xin phụ hoàng trách phạt.
Vân Quý Phi thấy cảnh này cũng kinh ngạc không kém.
– Công chúa có chuyện gì cứ nói rõ với bệ hạ, đừng úp mở nữa.
Thất công chúa ngẩng đầu, đem một phong thư đưa lên trước mặt Dạ Yến Thành.
– Phụ hoàng, hai ngày trước cung nữ bên cạnh Nam Nhạc công chúa mang thư này đến cho nhi thần. Nhưng nhi thần đã thẳng thắn từ chối. Sợ ảnh hưởng đến ban giao hai nước, nhi thần đã khuyên nhủ nàng ấy đừng nên sai đường. Không ngờ hôm nay, nàng ấy vẫn là không thể bỏ qua cho quận chúa. Nhi thần biết chuyện không báo, xin phụ hoàng giáng tội.
Ninh Phúc Hải mang thư dâng lên, Dạ Yến Thành càng xem càng phẫn nộ. Hắn đem thư đưa đến trước mặt hoàng tử Nam Nhạc, cất giọng lạnh lùng.
– Ngươi xem đi, đây là không thù không oán mà ngươi đã nói.
Đại hoàng tử nhận lấy, vừa liếc qua đã không ngần ngại giáng cho Nhạc Linh Lung một bạt tay
– Hoang đường, ngươi đúng là gan to bằng trời. Dám làm ra chuyện ác độc này, thật đáng chết…
Nhạc Linh Lung ôm lấy gò má đau rát, quỳ sụp xuống nức nở nói:
– Không phải ta, ta bị oan. Là Thất công chúa bắt tay với Tô Mục Kha trả thù quận chúa. Là bọn họ muốn mệnh nàng ta.
– Đây là nét chữ của ngươi, ngươi còn dám không nhận. Người đâu, mau trói công chúa lại cho ta.
Nhạc Linh Lung cả kinh, lập tức nắm lấy y phục của đại hoàng tử Nam Nhạc.
– Hoàng huynh, sao huynh lại không tin ta?
Thất công chúa cúi đầu, âm thầm cười đắc ý. Đương lúc hỗn loạn, một thái giám hớt hải chạy vào bẩm báo:
– Bệ hạ, đại sự không hay rồi. Quận chúa… quận chúa…
Dạ Yến Thành thái dương co rút, lớn giọng quát.
– Quận chúa làm sao?
Tên thái dám kia sơn đến run rẩy, mếu máo đáp:
– Quận chúa… biến mất rồi…