Chương 29: Say
Philip cứng nhất, uống 7 8 lon rồi mà vẫn không si nhê, anh ngồi ngắm biển rì rào trước mặt, thi thoảng lại lên tiếng góp vui với đám người đang trò chuyện rôm rả xung quanh.
Đỗ Huy Văn uống cũng nhiều nhưng không cho Bạch Huân động vào lon nào.
“Mỗi khi uống đồ có cồn mặt em ấy sẽ bị sưng”
Viên Hạc Hiên cao lớn như vậy nhưng tửu lượng kém hơn cả Diêu Tử Đồng, chưa hết lon đầu tiên mặt đã đỏ bừng lên, vậy mà anh vẫn sĩ diện nốc ừng ực thêm một lon nữa. Kết quả giờ đã say mèm gục đầu lên vai Diêu Tử Đồng, e rằng chút nữa không thể lái xe được rồi.
Quân Dao thấy xung quanh ai cũng có đôi có cặp, trong lòng bỗng cảm thấy trống trải, cô nhớ Viên Lục quá.
Cô gật gù im lặng, say trong gió biển, lâu lâu cảm nhận được bản thân say cũng là cảm giác không tồi.
Cô cầm điện thoại, đột nhiên thôi thúc bản thân gọi cho Viên Lục. Trước đó anh đã lưu số điện thoại anh vào máy cô.
Không suy nghĩ gì, cũng không chần chừ, cô ấn gọi dãy số duy nhất không có tên gợi nhớ trong danh bạ.
Chuông reo được hai đợt, bên kia có tiếng alo thoát ra. Chất giọng trầm ấm nam tính không lẫn đi đâu được, mơ hồ có thể nghe ra mệt mỏi.
Quân Dao say rồi, không cảm thấy sợ anh nữa, lắc lư trên xích đu cất giọng ngọt ngào:
“Viên Lục… khi nào anh mới về?”
Giọng nói còn mang theo chút nũng nịu như là trách móc.
Viên Lục ở bên kia nghe được giọng cô không hiểu sao lại nhẹ lòng. Anh khẽ thở phào: “Tôi vừa xong việc”
Quân Dao nghe vậy càng nũng nịu với anh hơn:
“Anh về nhanh đi”
Anh bỗng dưng mềm lòng, vốn là định ở lại giải quyết thêm tí việc nữa.
“Về để làm gì?”
Giọng điệu có hơi dịu dàng, như là dụ cô nói ra mong muốn của mình.
Quân Dao chu môi, ỉu xìu: “Tôi thấy là… ợ… hơi nhớ anh”
Chỉ mấy tiếng thôi, vừa bật ra anh đã tưởng tượng được đôi môi đỏ mọng của cô động đậy thế nào, tim lại như bị móng vuốt mèo con cào qua.
Anh khựng lại mấy giây rồi mới đáp: “Tôi về ngay”
Sau đó, Viên Lục thu xếp giấy tờ, đi thẳng xuống hầm để xe, nhịp chân có hơi nhanh hơn thường ngày.
Quân Dao ngồi trên xích đu đung đưa, trong lòng nghe anh nói sẽ về ngay nên không khỏi ngóng chờ.
Gần nửa tiếng sau, Viên Lục mới xuất hiện ở sân sau biệt thự của mình, trước mắt anh là đám người huyên náo, say xỉn vứt lon bia khắp nơi.
Anh cau mày nhăn nhó, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn đã “triệu hồi” anh trở về. Từ xa anh đã thấy xích đu mây có bóng lưng mảnh khảnh của người con gái, cô đang cúi đầu ôm một cái gối trong lòng.
“Chà, Viên tổng đến muộn quá đó” Đỗ Huy Văn lên tiếng khi thấy cái mặt lạnh tanh của Viên Lục đang tiến đến.
Gần đó là gương mặt đẹp đẽ của Philip đang tươi cười mang ý chào hỏi với anh.
Viên Lục: “???”
Còn dám kéo cả tên này đến nhà anh ăn nhậu?
Viên Hạc Hiên cũng lâu rồi không gặp em trai, vội chào hỏi rất chân thành dù bản thân còn đang say mèm.
“A Lục, em về rồi à, đến đây uống vài lon này”
“Uống mình anh đi”
Anh đến bên xích đu mây, nhìn cô gái xinh đẹp bên trong, tóc tai bị gió biển thổi hơi rối, gương mặt xinh đẹp ửng hồng vì say. Cô nhìn thấy anh liền nở nụ cười rạng rỡ, đứng dậy đi lại chỗ bếp nướng như là tìm gì đó.
Sau đó cô cầm lên một đĩa gồm thịt nướng, cá nướng, còn có thêm mấy món hải sản khi nãy nướng chín. Vì được bảo quản trong thùng giữ nhiệt nên nhiệt độ vẫn còn âm ấm.
“Anh ăn đi” Quân Dao chìa đĩa đồ ăn ra trước mặt Viên Lục.
Chiều hôm nay anh có ăn nhẹ nhưng vẫn chưa dùng bữa tối đàng hoàng, không đến nỗi đói nhưng ăn thêm cũng không sao.
Mấy người xung quanh đều đã say mèm, chỉ có Philip là tỉnh táo nhất đám, anh tốt bụng nhắc nhở: “Trên vỉ nướng còn tôm hùm vừa mới nướng nóng hổi kìa”
Quân Dao liền quay mặt sang đáp: “Viên Lục dị ứng tôm”
Lời này nói ra, ngay cả Viên Lục cũng bất ngờ.
“Sao cô biết tôi dị ứng tôm?”
“Không phải sao? Mỗi lần đi ăn chung anh đều bỏ qua mấy món có tôm cua còn gì?”
Viên Lục đúng là dị ứng với thịt tôm và cua, không ngờ Quân Dao lại để ý đến việc này. Anh không cười, nhưng có thể thấy đáy mắt hiện lên đều là nét vui vẻ.
Philip thấy rõ cảm tình của Viên Lục đối với cô bạn thân của mình, không nói gì nữa, tiếp tục khui thêm lon bia.
Sau một hồi nữa, Viên Lục ăn gần phân nửa đĩa đồ nướng kia thì không thể ăn thêm được nữa. Đám người cũng dần giải tán, Philip nhận trách nhiệm lái xe chở Diêu Tử Đồng và Viên Hạc Hiên về.
Diêu Tử Đồng say xỉn vật vờ nói chào tạm biệt với Quân Dao.
“Bye Helen nha… hôm khác chơi tiếp”
“Mình đưa hai người họ về trước nhé, bye baby”
Viên Lục lặng lẽ lườm Philip một cái.
Quân Dao say mèm, thần trí có hơi không tỉnh táo, đi đứng cũng loạng choạng.
“Bye bye Philip nha”
Đỗ Huy Văn không đứng vững, đổ nguyên cơ thể lên người Bạch Huân. Bạch Huân thấp hơn hắn một cái đầu nhưng cũng rất cố gắng dìu hắn ra ngoài.
Mấy vị ở đây còn chưa đi khỏi hết, Viên Lục đã nắm cổ tay Quân Dao kéo vào bên trong biệt thự. Cô loạng choạng sắp ngã la lên: “A, sao anh kéo mạnh vậy?”
Viên Lục nghe thấy liền giảm lực lại, bước đi cũng chậm hơn một chút. Lên đến tầng hai, anh buông tay Quân Dao trước cửa phòng cô rồi dặn dò:
“Tắm rửa sạch sẽ đi rồi ngủ. Người cô toàn mùi khói than”
Anh nói vậy vì nhìn thấy khuôn mặt hơi lem luốc của cô.
Quân Dao say khướt, hai má hồng hồng phồng lên:
“Anh chê em dơ hả?”
Nói rồi, cô bỗng dưng nhào tới, ụp mặt vào áo sơ mi trắng tinh của anh dụi dụi.
“Em làm anh dơ như em luôn” Còn ợ thêm một tiếng phía sau.
Viên Lục bị cô ập tới bất ngờ không phòng bị trước, anh đưa tay ôm lấy cô, người dựa vào lan can sau lưng để cả hai không bị ngã.
Thấy cô say thành ra bộ dạng ngu ngốc này anh cũng không muốn tính toán, anh ôm cô kéo vào phòng, dìu cô ngả lưng xuống giường.
Đang xoay người định rời đi thì Viên Lục bị Quân Dao chụp lấy cánh tay. Cô nương theo tay anh đứng dậy, sau đó đứng sát vào người anh, ngửa đầu lên:
“Viên Lục”
Viên Lục nghe cô gọi tên mình, gương mặt đang ngước lên nhìn anh trắng trẻo vô cùng diễm lệ. Đôi mắt long lanh mơ màng, hai hàng mi đẫm nước vì ngáp quá nhiều, môi đỏ mọng khép hờ, lộ ra hai cái răng cửa trắng xinh. Quá mị hoặc, Viên Lục nảy lên ý định muốn cắn vào bờ môi này một cái, nhưng lý trí giúp anh kiềm chế lại.
Quân Dao đưa hai tay choàng lên cổ anh, Viên Lục cảnh giác được có gì đó kì lạ, liền chuẩn bị đẩy cô ra. Không ngờ đã không còn kịp nữa.
Cô nhướn chân, áp đôi môi mềm mại dính lên đôi môi mỏng lạnh tanh của anh, truyền đến cho anh thứ xúc cảm trước đây anh chưa từng có.
Anh hoảng hốt giây đầu, giây sau lại hoàn toàn tiếp nhận nụ hôn này. Anh biết bản thân mình đang khao khát cô.
Hai cánh môi của cô mềm mại, phảng phất mùi vị bia đăng đắng. Khi nãy cô ăn ít như mèo quào, cho nên bây giờ căn bản không ngửi ra mùi thức ăn nào từ miệng.
Viên Lục đưa tay ôm lấy eo cô, áo len cashmere cô đang mặc trên người mềm mại che đi vòng eo bé nhỏ kia. Anh đã ước chừng độ nhỏ của eo cô, không ngờ lúc đưa tay đến phải lấn thêm tí nữa mới có thể chạm vào vòng 2 như con kiến của cô. Cái eo nhỏ hõm sâu vào tạo nên đường cong cực kỳ hoàn mỹ.
Bóng lưng rộng lớn của anh che phủ hoàn toàn dáng dấp bẻ nhỏ của Quân Dao. Anh cúi đầu, luồn chiếc lưỡi mạnh mẽ của mình vào khoang miệng bé nhỏ, khẽ khuấy đảo thăm dò bên trong. Nước bọt của cô quấn vào đầu lưỡi của anh, xúc cảm ươn ướt nhiễm đầy mùi bia hăng lên, làm cho thần trí Viên Lục mê loạn. Hai cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo của cô trở nên căng cứng.
Đúng là gây nghiện mà!
Tiếng nút lưỡi vang lên chụt chụt, ngoài thanh âm của nhịp thở hổn hển ra có lẽ là âm thanh duy nhất trong căn phòng này.
Quân Dao hô hấp có hơi khó khăn, nhưng vì quá say mê, cô không muốn dứt khỏi đôi môi quyến rũ của anh. Môi lưỡi giao thoa, tâm trí cô bắt đầu trở nên loạn. Tay của anh giữ chặt bên eo cô nóng ấm, tạo cho cô cảm giác rất an toàn. Cô làm liều, đưa tay cởi vài nút trên chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc. Một nút, hai nút, ba nút, ngay khi vòm ngực rộng lớn của anh lộ ra, cô liền luồn tay vào bên trong ma sát. Da thịt anh rắn chắc, lại rất mịn màng, Quân Dao lia tay sờ đến h.ạ.t đ.ậ.u n.h.ỏ cưng cứng của anh, hai ngón tay chụm lại véo nhẹ một cái.
Viên Lục khẽ rên hừ hừ, cơ thể bị ngón tay hư của cô chạm vào lập tức như có dòng điện chạy qua, giật nảy lên một cái.
Như đột nhiên nhớ lại gì đó, Viên Lục dứt môi ra, kéo giãn khoảng cách với Quân Dao.
Quân Dao bị hôn đến thần trí bay bổng trên mây, mặt cô lúc nãy đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn, nhịp thở rất loạn, tay không rời gáy anh tiếp tục ôm lấy.
Viên Lục thở hổn hển, trở nên bình tĩnh hơn một chút. Anh buông tay ra khỏi eo cô, khẽ gỡ tay cô trên cổ mình xuống.
Trông anh bây giờ vô cùng quyến rũ: Áo sơ mi mở rộng phô ra vòm ngực đang phập phồng, đầu tóc rối xõa lòa xòa trước trán, ánh mắt lạnh nhạt hờ hững, môi mỏng hồng lên còn vương chút nước bọt bóng loáng.
Trước mắt anh là cô gái xinh đẹp như hoa, môi bị chính anh mút đến đỏ lịm.
Quân Dao ngượng ngùng, dùng ánh mắt long lanh ướt át như mặt hồ nhìn anh, giọng nói vẫn còn vương lại không ít mê đắm:
“Viên Lục…”
Viên Lục cố gắng giữ cho bản thân lý trí. Anh nhíu mày rậm, đưa tay lên vuốt tóc, bộ dáng làm người đối diện cực kỳ si mê.
“Viên Lục… Em thích anh. Em nói thật đó”
Anh nghe vậy, nhìn thẳng vào mắt cô mà nói:
“Tôi, và em, không thể cùng nhau được”
Nhịp thở anh hơi nặng nề, cố bật ra từng chữ.
“Tại sao? Có lí do gì em không biết?”
Anh kiên nhẫn nói với cô một câu:
“Trên đời này, không phải cứ muốn là được”
Sau đó, anh xoay người bước ra khỏi phòng, để lại Quân Dao buồn bã nằm rạp lên giường.
Tại sao chứ? Anh hôn cũng hôn rồi, rốt cuộc lí do gì khiến anh từ chối em như vậy?