Chương 34: Ngoại Truyện: Lâm Phong (5)
- Trang Chủ
- Chờ Ánh Dương Quay Đầu Nhìn Tôi - Trần Ngọc Chi
- Chương 34: Ngoại Truyện: Lâm Phong (5)
Khánh Chi ở ngoài nghe thấy tiếng động liền đập cửa. Cùng lúc đó máy tính tôi hiện 1 email gửi từ người lạ. Tôi lặng lẽ bấm vào vì tin có khi là em gửi cho tôi.
Nhưng đọc xong, mắt tôi bừng lửa tựa như có thể đốt cháy mọi thứ. Ha, hoá ra bao lâu nay tôi bị Khánh Chi lừa. Những điều kinh tởm cô ta tự dàn dựng lên trong đó tôi và em là con rối chính.
Từ chuyện ngã ở trường, đến việc mang thai rồi sảy thai. Tay tôi nắm chặt. Đứng phốc lên đi mở cửa.
Khánh Chi vẫn luôn đập cửa không ngừng. Vì cô ta sợ tôi làm chuyện gì. Mở cửa thật mạnh, tôi nắm tay cô ta vào nhà kho. Giờ phút này tôi điên lên bóp cổ cô ta thật mạnh. Cô ta ú ớ không nói được lời nào.
Tôi bèn cầm cây dao nhỏ bên cạnh. Đâm 3 nhát vào mặt cô ta. Khánh Chi bị bóp cổ chặt. Gào thét cũng không nổi.
Đến lúc cô ta dường như sắp xuống gặp diêm vương. Tôi mới thả cô ta ra. Cô ta khóc lóc nỉ nôi hỏi tôi tại sao làm thế. Máu trên mặt cô ta không ngừng chạy xuống. Đến lúc tôi kể hết mọi chuyện. Cô ta cười như một kẻ điên. Cô ta chửi tôi ngu. Tôi đồng ý. Nhưng cô ta còn xúc phạm em. Tôi không chịu được.
Cô ta còn kể rằng đứa bé hiện đang ở trong bụng cô ta cũng chẳng phải của tôi. Giờ phút này, tôi chỉ hận không thể giết chết cô ta. Nhưng trò chơi đâu dễ dàng kết thúc đến vậy.
Tôi gọi người đến chơi cô ta. Một tốp người khoảng 4 người. Tôi bảo họ chơi đến khi đứa bé trong bụng không còn thì thôi. Họ gật đầu như đã hiểu. Tiếng gào thét không ngừng của cô ta vang vọng.
Tôi ra khỏi nhà chạy thẳng đến bar uống rượu. Tuấn Hạo, cậu ta cũng ở đây. Nghe tôi kể, cậu ta bình thản tựa như biết trước mọi việc. Ha, chỉ có tôi, chỉ mình tôi là thằng khờ.
Về đến nhà, tôi lảo đảo bước vào trong. Lên đến phòng ngủ ngã thẳng lên giường. Bỗng tầm mắt tôi nhìn đến chiếc hộp trên tủ. Tôi tiến đến, với tay lấy, phủi bụi. Chiếc hộp mở ra, là chiếc vòng. Chiếc vòng mà em tặng tôi lần đầu chúng ta gặp mặt. Bàn tay tôi xoa xoa chiếc vòng như em đang bên cạnh.
Lấy lại tỉnh táo, tôi ngồi vào bàn. Bàn tay lấy bút và giấy. Ghi lại những lời từ tận đáy lòng:
“Tôi nhận ra, trái tim mình đã thổn thức vì em. Nhưng chúng ta không thể nào quay trở lại nữa rồi. Ngọc Chi, Ngọc Chi, Ngọc Chi, Ngọc Chi,…..Tôi có thể ghi tên em mãi vì nỗi nhớ em khôn xiết.
Tôi muốn cùng em ngắm thế giới này đến cuối đời. Biển rộng lớn thế này, tôi biết tìm em ở đâu bây giờ?
Trái tim tôi giờ khô cằn tựa cây mất nước. Lúc này em đã hoà vào đất mẹ thiên nhiên. Tôi chợt nhận ra chưa làm gì cho em cả. Em hận tôi nhiều lắm phải không? Em hận tôi nhiều đến nhường nào. Tôi bù đắp cho em nhiều hơn từng đó. Được không em…?
Tôi nhớ khuôn mặt tựa thiên thần của em, nhờ bàn tay khô khốc vì phải làm việc nặng. Nhớ nụ cười, đã lâu tôi không nhìn thấy.
Nhưng em ơi, là tôi ngu ngốc.
Bỏ lỡ em, cả một kiếp người
Em ghét tôi, tôi nguyện chấp nhận
Nhưng đừng làm, bản thân tổn thương
Tôi nhớ em, yêu em mãi mãi
Tha thứ cho tôi, được không em ơi…?
Chúng ta lạc mất nhau có phải muôn đời. Không, tôi sẽ đi tìm em. Từ kiếp này sang kiếp khác. Từ chân trời góc bể. Cuối cùng tôi chỉ muốn nói với em rằng “Anh muốn làm cho em/ Điều mùa xuân làm với cây hoa đào” – hai câu cuối trong Soneto XIV của Pablo Neruda.
^^^Ký tên: người yêu em”^^^
Bàn tay phải cầm con dao cứa thẳng vào cổ tay trái không thương tiếc. Cả người tôi ngã khuỵ xuống tấm thảm bali trong phòng. Não tôi dần mất đi nhận thức. Chỉ thấy rằng, chiếc vòng em tặng bỗng từ trên bàn rơi xuống, chạm vào tay tôi. Tôi bắt đầu đi tìm em đây. Đợi ánh dương nhé, Ngọc Chi!