Chương 1: Thiếu niên Diệp Tu
Đại lục Tinh Thần, thánh cung Thiên Nguyên.
Sáng sớm.
Hôm nay là ngày thánh cung Thiên Nguyên mở cửa chiêu mộ ba năm một lần.
Lúc này, giữa đám đông có một thiếu niên mặc hắc bào bên trái thêu thanh long bên phải thêu bạch hổ, vô cùng bắt mắt.
Kỳ thật không phải vì thiên phú của hắn xuất chúng đến mức nào, mà là vì thân phận của hắn.
Người này chính là Diệp Tu, con trai của Diệp Hạo Thiên, đại tướng trấn quốc của vương triều Thương Long mạnh nhất trong hơn mười vương triều.
“Ngốc tử Diệp Tu đến rồi.”
“Đáng tiếc, Diệp Hạo Thiên đường đường là đại tướng trấn quốc của vương triều Thương Long, không ai dám động vào, vậy mà lại sinh ra một đứa con trai ngốc.”
“Còn phải nói sao, nghe nói ngoại trừ tu luyện thì chuyện gì cũng làm, hôm nay hắn đến thánh cung làm gì chứ?”
Tiếng mọi người bàn tán nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Bởi vì bên cạnh Diệp Tu có một nam tử cường tráng cầm Thanh Long Đao.
Người đó chính là Phạm Thống, thuộc hạ của Diệp Hạo Thiên, được xưng là đao phủ vô tình, đã có vô số tướng lĩnh chết dưới Thanh Long Đao của hắn ta.
Phạm Thống nghe thấy rõ ràng, nhưng mà cũng đúng, ngoại trừ tu luyện ra, ăn uống chơi bời tiểu thiếu gia đều tinh thông.
Mà hôm nay hắn đến thánh cung Thiên Nguyên, e là có liên quan đến Thiên Nguyên Cửu Tiên của thánh cung Thiên Nguyên.
Thánh cung Thiên Nguyên là một trong chín thánh địa lớn, thậm chí còn từng có một thánh chủ vô cùng mạnh mẽ, Thiên Nguyên Thánh Chủ.
Chỉ là không bao lâu sau khi Thiên Nguyên Thánh Chủ biến mất, thánh cung Thiên Nguyên cũng bị xóa tên khỏi chín thánh địa lớn.
Rồi sau đó, càng ngày càng xuống dốc.
Nhưng mà dù vậy vẫn có không ít thiếu niên nhiệt huyết hy vọng có thể gia nhập thánh cung Thiên Nguyên.
Mà nguyên nhân lớn nhất chính là vì Thiên Nguyên Cửu Tiên.
Dù sao thì nghe đồn Thiên Nguyên Cửu Tiên có khí chất tuyệt sắc, dung mạo khuynh thành, tựa như tiên nữ hạ phàm.
“A…”
Đúng lúc này, Diệp Tu đột nhiên kêu đau một tiếng.
Phạm Thống nhất thời giật mình: “Thiếu gia, thiếu gia.”
Sắc mặt Diệp Tu lúc đỏ lúc đen lúc xanh, dọa Phạm Thống sợ hãi.
Ba năm trước, Diệp Tu mắc bệnh điên, thỉnh thoảng sẽ phát tác.
Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt Diệp Tu đã khôi phục lại bình thường.
Phạm Thống thở phào một hơi.
Diệp Tu chớp mắt nhìn thấy xung quanh đông nghẹt người, trực tiếp sợ ngây người.
Mẹ kiếp, chuyện gì vậy, không phải vừa rồi hắn còn ở nhà xem phim lúc nửa đêm sao?
Sao lại đến đây rồi? Còn chưa đến đọan cao trào mà?
Nhất thời, một mảnh ký ức mạnh mẽ hiện lên trong đầu Diệp Tu.
Diệp Tu lại ngây người, đây là xuyên không vào phim mà hắn xem rồi?
Diệp Tu lại dò xét trí nhớ mình lần nữa.
Là thật, hắn xuyên không rồi!
Diệp Tu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, nhưng thế này cũng quá cẩu huyết rồi.
Ít nhất cũng phải để hắn xem hết đã chứ.
Một lúc sau, Diệp Tu bình tĩnh lại, phát hiện hắn cũng rất biết lựa phim để xuyên không.
Vậy mà lại xuyên vào con trai của đại trướng trấn quốc vương triều Thương Long, khuyết điểm duy nhất là thường hay phát điên.
Trừ chuyện đó ra thì rất giỏi ăn chơi bài bạc.
Mà sở dĩ Diệp Tu đến đây chính là muốn xem thử dung mạo tuyệt trần của Thiên Nguyên Cửu Tiên.
“Phạm Thống, chúng ta đã đợi bao lâu rồi?” Diệp Tu vô cùng tự nhiên.
Phạm Thống cầm Thanh Long Đao trong tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Nửa canh giờ, thiếu gia đừng nóng vội, chắc là sắp rồi.”
Vừa dứt lời, phía trên cánh cổng lớn có một đám mây trắng thuần khiết bay tới, đột nhiên như có thần tiên giáng thế, thần quang chiếu rọi, mọi người đều ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy phía trên đám mây trắng kia có một ông lão râu tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền hậu, mặc bạch y, khí chất bất phàm, tựa như thần tiên.
Mà những thanh niên mặc Tinh Bào bên cạnh hiển nhiên đều là đệ tử của thánh cung Thiên Nguyên.
“Chư vị, ta là trưởng lão khảo hạch lần này.” Trưởng lão khảo hạch thản nhiên cười, trong lòng đầy mong chờ.
Các thiếu niên thần thái sáng láng, ánh mắt như lửa nóng, đều sôi trào nhiệt huyết!
Nhưng Diệp Tu chỉ nhướng mày nhìn thoáng qua, trong lòng có chút mất mát.
Người tới là một ông lão.
Cửu Tiên không xuất hiện, muốn nhìn thấy phong thái của Cửu Tiên, e là hắn không có khả năng rồi.
“Không nói nhiều lời nữa, ta trực tiếp vào thẳng vấn đề vậy.”
Trong lúc nói chuyện, trưởng lão khảo hạch vung phất trần trong tay.
Chỉ thấy chín cây cột lớn đột ngột mọc lên, trên thân cột có chín ngôi sao lớn.
“Đây chín là Cửu Tinh Trụ, tư chất càng cao thì sẽ thắp sáng càng nhiều sao, người có thể thắp sáng hai ngôi sao là có tư cách vào thánh cung Thiên Nguyên.”
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Cửu Tinh Trụ.
Sắc mọi mọi người đều rất khó coi.
Quá khắc nghiệt rồi.
Tuy rằng thắp sáng hai sao không phải là nhiều, nhưng cũng không dễ dàng gì.
Bởi vì chỉ cần có thể thắp sáng một sao cũng đủ để coi là thiên tài, có được thiên phú cao hơn người khác.
Còn hai sao, trong mắt những người tu luyện bình thường đã được xem là thiên tài hàng đầu rồi.
Mà nhiều hơn hai sao, giữa hàng vạn người cũng không có lấy một người nào.
Trưởng lão khảo hạch ném chín hạt châu trong tay.
Ở Cửu Tinh Trụ cách đó không xa có thể thấy được chín ngôi sao lớn đang lơ lửng giữa không trung, sắp xếp vô cùng rối loạn, nhưng lại có sự huyền diệu mà người bình thường không thể hiểu.
Trưởng lão khảo hạch nói tiếp: “Đương nhiên, nếu ai có thể phá giải được Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận, dù không đạt tới yêu cầu của Cửu Tinh Trụ, nhưng vẫn có thể trở thành đệ tử của thánh cung Thiên Nguyên ta.”
“Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận này cũng không đơn giản, nghe nói đó là trận pháp năm đó Thiên Nguyên Thánh Chủ tự mình tạo ra, nếu có thể phá giải Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận, cũng đồng nghĩa với việc có thể tu luyện Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết.”
“Trong mấy trăm năm qua cũng chưa có đến mười người có thể phá giải Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận.”
Tiếng tranh luận không ngừng vang lên.
Diệp Tu nhìn thoáng qua Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận.
“Được rồi, người đầu tiên.”
Giọng nói của trưởng lão khảo hạch lại vang lên, khảo hạch chính thức bắt đầu.
Một nhóm thiếu nam thiếu nữ đứng trước Cửu Tinh Trụ, bắt đầu kiểm tra thiên phú.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, người thật sự thông qua không đến quá nửa.
“Vương triều Thương Long, Diệp Tu.”
“Vương triều Thương Long, Nguyệt Vô Nhai.”
Diệp Tu đi đến trước Cửu Tinh Trụ.
Hắn dừng lại trong chốc lát, sau đó còn ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi trưởng lão, Cửu Tinh Trụ này dùng thế nào?”
Nghe vậy, trưởng lão khảo hạch cũng ngây người, mẹ nó, không ngờ còn có người không biết Cửu Tinh Trụ dùng thế nào?
Cho dù là chưa từng thấy qua Cửu Tinh Trụ, nhưng người tu võ cũng nên có hiểu biết về nó.
Trong phút chốc, tiếng cười vang vọng khắp cả sân!
Sắc mặt trưởng lão khảo hạch trầm xuống, không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ thánh cung Thiên Nguyên bọn họ sắp hết thời rồi sao?
Mấy tên không ra gì như vậy cũng dám đến đây?
Nhưng xuất phát từ thân phận, trưởng lão khảo hạch vẫn trả lời chi tiết: “Hội tụ tinh lực trong lòng bàn tay, thông qua lòng bàn tay, truyền vào Cửu Tinh Trụ.”
Diệp Tu ngơ ngác.
Tinh lực là gì vậy?
Diệp Tu ngây ngốc gật đầu, đặt lòng bàn tay lên.
Lòng bàn tay vừa mới chạm vào, một loạt tiếng ồ lên làm chấn động cả khoảng sân.
Diệp Tu sửng sốt, chẳng lẽ hắn thật sự là tuyệt thế cường giả?
Hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy bên cạnh mình là một thiêu niên mặc bạch y trông cực kỳ thanh tú thoát tục.
Trên Cửu Tinh Trụ của hắn ta có bảy ngôi sao đang sáng!
Trưởng lão khảo hạch kích động đến phát run, nhặt được bảo vật rồi.
“Mau mau xưng tên!” Trưởng lão khảo hạch kích động đến run tay, giọng cũng run rẩy.
Thiếu niên mỉm cười: “Bẩm trưởng lão, ta là con trai của đại tướng Nguyệt Quan của vương triều Thương Long, Nguyệt Vô Nhai.”
Diệp Tu đau khổ.
Bởi vì trên Cửu Tinh Trụ của hắn, đừng nói đến một ngôi sao, ngay cả chút tia sáng cũng không có.
Sau khi Nguyệt Vô Nhai nói xong còn quay đầu nhìn Diệp Tu, nở nụ cười cao ngạo trêu tức, dùng khẩu hình miệng nói một câu: “Phế vật!”
Tiếng cười không ngừng vang lên.
Nguyệt Vô Nhai đứng bên cạnh Diệp Tu, hoàn toàn đối lập nhau.
Một bên là con trai của ông trời có thể thắp sáng bảy ngôi sao, mà người còn lại đến cả chút tia sáng cũng không có.
Hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Đều là con trai của tướng quân, đều là huyết mạch ưu tú.
Một người kế thừa hoàn mỹ, thậm chí vượt trội, một người lại mang danh phế vật.
Nghe nói đại tướng Nguyệt Quan và tướng quân Diệp Hạo Thiên không hợp nhau, mấy năm nay đều đang tranh đoạt vị trí đại tướng trấn quốc, hiện giờ Nguyệt Vô Nhai thắp sáng bảy ngôi sao, chắc chắn sẽ trở thành đệ tử được quan tâm nhất của trưởng lão, mà Diệp Tu quả thực là một câu chuyện cười, xem ra vị trí đại tướng trấn quốc này rất nhanh sẽ thay đổi.
Nghe thấy hai chữ phế vật, Diệp Tu rất khó chịu, hơn nữa lời này còn nói ra từ miệng Nguyệt Vô Nhai.
Theo trí nhớ của hắn, Nguyệt Vô Nhai là người bạn thân nhất của hắn lúc nhỏ, mà phụ thân của Nguyệt Vô Nhai cũng là do Diệp Hạo Thiên một tay đề bạt lên.
Nhưng mấy năm nay, Nguyệt Quan không chỉ không hề biết ơn, thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách hòng hạ bệ vị trí đại tướng trấn quốc của phụ thân hắn.
Còn Nguyệt Vô Nhai cũng hết lần này đến lần khác mỉa mai hắn.
Cho nên Diệp Tu không thích.
Khi mọi người đã rời đi, hắn vô thức quét mắt về phía chín ngôi sao đang lơ lửng giữa không trung kia.
Ánh mắt hắn dừng lại.
Thứ đó đang hấp dẫn hắn, hơn nữa cảm giác rất mạnh.
Thấy Diệp Tu bất động hồi lâu, trưởng lão khảo hạch có chút tức giận, “Còn không mau xuống?”
Phạm Thống luống cuống, nguy rồi, chẳng lẽ thiếu gia lại phát điên rồi?
Đột nhiên, một giọng nói như bom nổ mạnh bên tai mọi người.
“Trưởng lão, ta muốn thử phá giải Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận kia.”