Chương 8
Lúc chụp hình làm chứng minh thư, Tô Hoài có chút lo lắng, cột mái tóc dài lên, để lộ ngũ quan, các bạn học đều nói hình ảnh trên chứng minh thư là xấu nhất.
Hoắc Văn Hứa và Viên Phong đợi ở ngoài phòng khách, Tô Hoài lặng lẽ nhìn anh, Hoắc Văn Hứa nghiêng tầm mắt, làm động tác ok với cô, Tô Hoài hốt hoảng thu lại ánh mắt, nhân viên công tác bấm chuột, Tô Hoài trong hình mím môi thật chặt, nhưng trong mắt chứa đầy vầng sáng của mùa hè.
Ra khỏi Cục Cảnh sát, Tô Hoài nói với Hoắc Văn Hứa và Viên Phong: “Tôi mời các anh ăn cơm, được không?”
“Em mời bọn tôi?” Viên Phong cười, “Thế nào thì cũng không tới lượt em mời, ở đây không phải đã có…” Viên Phong nhướng mày với Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa híp mắt, Viên Phong cười, “Không phải là có tôi à, vừa mới được phát tiền lương, mời các em ăn cơm.”
“Vậy đi thôi.” Hoắc Văn Hứa bước đi.
“Ôi, thiếu gia, mặc dù là anh mời, nhưng cậu cũng không thể bẫy tôi, những chỗ bình thường cậu đi thì tôi không đi nổi đâu.”
Tô Hoài cúi đầu đi phía sau hai người, có chút tủi thân, cô thật sự rất muốn mời bọn họ ăn cơm.
Trừ cách này, cô tạm thời chưa có bất cứ phương thức nào có thể báo đáp bọn họ.
Viên Phong nhìn bộ dáng của Hoắc Văn Hứa giống như muốn bẫy anh ấy, nhưng Hoắc Văn Hứa lại chính nhân quân tử khiến cho người ta thiếu chút nữa rớt cả hàm.
“Chỉ đến chỗ này ăn?” Viên Phong nhìn ngõ Trạng Nguyên được học sinh Nhất Trung và Thịnh Hoa gọi là “con đường top 1 bán đồ ăn vặt”, “Không cần giản dị như vậy đâu.”
Hoắc Văn Hứa hất cằm với Tô Hoài: “Đi, dẫn em đi ăn ngon.”
Ngõ Trạng Nguyên ở chính giữa Nhất Trung và Thịnh Hoa, con đường này cơ bản đều là phục vụ học sinh, là thế giới của nhà sách, cửa hàng văn phòng phẩm, quán ăn nhỏ và cửa hàng trà sữa.
Mặc dù thời điểm này đang là nghỉ hè, nhưng nhà dân ở gần đây không ít, cộng thêm có không ít học sinh đi học thêm, cho nên các cửa hàng bán thức ăn trên đường đều mở.
Hoắc Văn Hứa dẫn hai người đi vào một quán mì sợi.
“Ui, đây không phải là bạn học Hoắc à, Minh Huy, bạn con đến này.” Ông chủ quán mì nhìn phía sau kêu một tiếng, sau đó một chàng trai mặc quần đùi mang dép lê đi từ sau bếp ra, “Anh Hoắc? Sao cậu lại đến đây?”
“Hi, anh Phong.” Hòa Minh Huy hất cằm với Viên Phong, rõ ràng là rất thân quen.
Viên Phong cũng lên tiếng chào hỏi anh ấy, sau đó tự tìm một chỗ ngồi xuống: “Ăn mì sợi cũng được, giá rẻ, nói không chừng còn không cần tôi trả tiền.”
“Mì sợi chú làm ăn rất ngon, trước khi đi lại muốn đến ăn một lần nữa.” Hoắc Văn Hứa nói.
“Vẫn là bạn học Hoắc có con mắt tinh tường.” Ba của Hòa Minh Huy cho Hoắc Văn Hứa một cái like, “Không giống tên nhóc thối này chê mì chú làm khó ăn.”
“Đánh một trận là ngoan thôi ạ.” Hoắc Văn Hứa nói.
Tô Hoài nghe thấy như vậy thì mở to hai mắt, lời này cũng có thể nói sao?
“Cậu ngồi chờ giúp tôi đi, bớt châm ngòi ly gián.” Hòa Minh Huy trừng anh, “Cậu là xấu xa nhất, luôn mong ba tôi lấy chổi đuổi tôi hai con phố phải không?”
Hoắc Văn Hứa khẽ cười một tiếng, vẫy tay với Tô Hoài: “Ngồi đi.”
Hoắc Văn Hứa kéo ghế ra hiệu cho Tô Hoài, chờ Tô Hoài ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Ba Hòa Minh Huy đá Hòa Minh Huy một cái rồi cười nói: “Muốn ăn gì, chú làm cho các con.”
“Có kiêng món gì không?” Hoắc Văn Hứa hỏi Tô Hoài.
Tô Hoài vội vàng lắc đầu.
Hoắc Văn Hứa gọi ba tô mì thịt bò và mấy đĩa rau trộn nhỏ, lúc gọi đồ uống, hơi nhíu mày: “Có phải con gái các em đều muốn uống trà sữa không?”
“Không cần, không cần.” Tô Hoài vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi uống nước là được, không, nước cũng không cần.”
“Vậy em đúng là vị thần sống.” Viên Phong cười nói, “Sao dáng vẻ của em giống như bọn tôi muốn bắt nạt em thế, bọn tôi giống người xấu sao?”
Giống!
Tô Hoài lắc đầu: “Cũng không giống lắm.”
Viên Phong: “…” Người ngoài nói lời nói này là trêu đùa, đến miệng Tô Hoài thì như thể chân thực hơn rất nhiều, Viên Phong sờ sờ mặt, anh ấy không tìm được bạn gái, chẳng lẽ là bởi vì giống người xấu?
“Ai đây?” Hòa Minh Huy đặt tay lên vai Hoắc Văn Hứa, nháy mắt với anh, “Anh Hoắc, cô gái xinh đẹp từ đâu tới thế, bên cạnh cậu cũng có con gái à, giới thiệu một chút đi.”
Hoắc Văn Hứa đẩy bàn tay Hòa Minh Huy ra, kéo Tô Hoài đến bên cạnh: “Đây là vợ tôi, gọi anh Huy đi.”
Hoắc Văn Hứa vừa nói lời nói này, Viên Phong, Hòa Minh Huy và cả Tô Hoài cũng kinh sợ.
Vợ?
Hòa Minh Huy không thể tin được, trong trường hay ngoài trường đều có nhiều cô gái theo đuổi Hoắc Văn Hứa như vậy, Hoắc Văn Hứa ngay cả nhìn một cái cũng không muốn, sao đột nhiên có thêm một cô vợ?
Vì sao anh ấy không biết?
Chuyện lớn như vậy, làm sao anh Hoắc có thể giấu giếm bọn họ?
Viên Phong lắc đầu cảm khái, bây giờ tốc độ của bọn trẻ nhanh thật.
Tô Hoài cũng có chút ngơ ngác, trước kia Hoắc Văn Hứa nói cô là vợ của anh trước mặt Hoắc Phong Huy, Tô Hoài biết đó là Hoắc Văn Hứa giúp cô mà thôi.
Vậy bây giờ thì sao?
Cũng không phải là vì thích cô chứ?
Dĩ nhiên là không rồi.
“Gọi đi.” Hoắc Văn Hứa búng mu bàn tay của cô một cái, Tô Hoài sững sờ nhìn Hòa Minh Huy: “Chào anh Huy.”
“Được… Được… Được không?” Hòa Minh Huy vẫn không cách nào tin tưởng, làm sao mà Hoắc Văn Hứa có thể có vợ được?
Hòa Minh Huy ra sau bếp bưng mì rồi quay lại, vẫn còn chưa thể tin: “Anh Hoắc, cậu không nói đùa với tôi chứ?”
Tô Hoài cũng nhìn Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa liếc nhìn anh ấy: “Cậu cảm thấy tôi là người thích đùa à?”
Hòa Minh Huy lắc đầu, hiển nhiên không phải.
Hoắc Văn Hứa vỗ vỗ bả vai của anh ấy: “Tôi sắp đi rồi, sau này Tiểu Hoài nhà bọn tôi giao cho cậu…”
“Cái quỷ gì vậy?” Hòa Minh Huy phút chốc đứng lên, chính nghĩa mà nói, “Vợ của anh em không thể đùa được, cậu đây là xem thường tôi sao?”
Viên Phong thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, đầu óc của học sinh trung học đều như vậy ư?
Hoắc Văn Hứa uể oải dựa vào ghế trừng mắt nhìn anh ấy: “Là bảo cậu bảo vệ cô ấy, đầu óc cậu dùng không tốt thì đập đi.”
“À…” Hòa Minh Huy lại ngồi xuống, vỗ vỗ lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm, “Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu trông chừng cô ấy, sẽ không để cho người đàn ông khác có cơ hội đâu.”
Hoắc Văn Hứa: “…” Là phải cảm ơn cậu hả?
Từ quán mì sợi ra, Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài về nhà, xách vali đến cửa, Hoắc Văn Hứa không đi vào, chỉ hỏi: “Đổi mật mã chưa?”
“Đổi rồi, mật mã là 88…”
“Có phải em bị ngốc không?” Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ, “Không cần nói với tôi.”
Tô Hoài rũ mắt nhìn mũi chân, nhẹ nhàng “À” một tiếng.
“Vậy tôi đi đây.” Hoắc Văn Hứa xoay người, “Đúng rồi, ngày mai còn phải đi ra ngoài, sớm một chút, tôi qua đón em.”
Hoắc Văn Hứa bấm thang máy, thang máy đi từ lầu mười tám xuống.
“Hoắc Văn Hứa.” Tô Hoài nhìn bóng lưng của anh, “Hôm nay anh nói bạn, bạn… Bạn…”
“Bạn gái?” Hoắc Văn Hứa xoay người lại nhìn cô, “Xin lỗi, trước kia không nói với em, chuyện này không ổn thật, nhưng là biện pháp đơn giản nhất tôi có thể nghĩ đến.”
“Chú em bên kia giống như quả bom hẹn giờ, còn mấy ngày nữa tôi đi rồi, nếu có chuyện gì xảy ra với em mà nằm ngoài tầm tay tôi, trước kia đã nói với Hoắc Phong Huy em là gì đó của tôi… Tôi nghĩ đây cũng có thể là một biện pháp.”
“Bạn bè tôi có rất nhiều, nhưng bọn họ chưa chắc chịu…” Từng người một đều là mấy người báo đời, nếu không có vài mối quan hệ thiết thực, bọn họ ngay cả nhìn một cái cũng lười nhìn, chứ đừng nói đến quan tâm.
“Tôi hiểu, anh không cần giải thích.” Hốc mắt Tô Hoài đỏ lên, “Cảm ơn anh.”
“Em đừng động một chút là khóc.” Hoắc Văn Hứa sờ sờ cánh tay, nước mắt của phụ nữ thật là phiền.
“Tôi không khóc.” Tô Hoài ngước mắt nhìn anh, khẽ mím môi, “Sau này cũng không khóc.”
Thang máy đến, Hoắc Văn Hứa bước vào, xoay người nhìn cô: “Chuyện này không phải chuyện gì lớn, em chỉ cần chăm chỉ học tập cho giỏi là được, không cần phải để ý đến chuyện khác.” Chỉ cần cô là bạn gái của Hoắc Văn Hứa, sau này đã có thể thoải mái ở trong Thành phố Vân.
Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, nước mắt trong hốc mắt Tô Hoài tự rơi xuống, chỉ khóc một lúc mà thôi.