Chương 8 - Tưởng tượng
“Lớp cô dạy có một em vừa ngoan, vừa xinh lại còn giỏi, đứa nào cần cô mai mối cho không?”
“Tha bọn em, bọn em mới lên đại học.”
“Thế mà lại có đứa yêu sớm đấy.”
“Ơ sao cô nhìn em.” Một trong số nam sinh ấy lúng túng, tránh mặt đi chỗ khác.
Có lẽ họ sẽ không còn bao giờ tìm lại cảm giác thân thuộc ấy. Hôm nay, mọi người đều trân trọng khoảnh khắc này. Họ nhớ ngày bê nồi lẩu lên lớp rồi bị cô hiệu trưởng phát hiện, nhớ trang instagram đăng đầy kỉ niệm, nhớ ngày vì Long mà xảy ra xung đột với các lớp khác.
“Biết gì không? Tao vừa thấy Lan.” Một anh trong số đó khoác vai anh, thì thầm vào tai.
“Biết rồi. Làm như tao mù không bằng ấy.”
“5 nghìn 1 bức.”
“Cút mẹ mày đi. Với cả tao quên em rồi.”
“Thằng này bắt đầu phét.”
Chẳng có lí nào để anh quên cô cả. Cô đặc biệt lắm, khác hẳn so với những người khác. Cô khong phải gọi là xinh xuất sắc nhưng ưa nhìn, dễ gây sự thu hút. Cô khá trầm tính, ít nói. Mới đầu gặp nhau, cả hai người còn bẽn lẽn lắm. Anh mở lòng trước nhưng cô vẫn hơi e dè. Phải tới mùa đông cô mới dần dần cởi mở với anh hơn. Cô có thứ gì đó đặc biệt khiến anh không thể quên được.
Họ ở lại trường nói chuyện với nhau thật lâu. Cho tới khi các em tan học đội tuyển. Họ lấy xe rồi chuẩn bị ra ngoài quán ăn. Lúc này Long vừa lái xe vừa quay sang bên cạnh nói chuyện nên không để ý đã đâm vào một người.
“Mày chết mẹ mày rồi Long ạ. Pha này trời cũng không cứu được.”
Người đó khá quen thuộc với họ, là Lan. Đầu gối cô bị chảy máu, chân dính đầy đất cát. Cô nhịn đau đứng dậy, đôi mắt không dám nhìn thẳng về phía họ, chỉ phủi đất cát trên quần áo và chân rồi khập khiễng quay lưng đi.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Giờ đây họ như người dưng, như hàng nghìn học sinh trên trường, chẳng ai quen biết ai cả. Đây có lẽ là lần gặp đầu tiên sau 2 tháng xa cách cũng như là lần gặp cuối cùng.
Mãi tới khi đi xa, cô mới bật khóc. Chẳng ai biết cô khóc vì gì cả. Vì vết thương quá đau? Hay vì hối hận khi buông những lời đó với anh? Chẳng ai biết cả… Máu vẫn cứ chảy ở trên đầu gối, nó xước và tạo thành một vết thương to.
Một người chạy tới vỗ vai cô, đưa cho cô một bịch túi bóng có thuốc, băng gạc và băng cá nhân.
“Bọn anh xin lỗi nhé, bọn anh có mua thuốc cho em rồi, em đừng để bụng chuyện này nhé.”
Cô định từ chối nhưng đều bị anh đó dúi dúi vào tay. Cô dừng lại bôi thuốc, bên trong là một mẩu giấy nhỏ. Cô đọc lướt qua rồi nắm chặt mẩu giấy trong tay. Về tới nhà, cô thấy rất nhiều họ hàng ngồi ở phòng khách.
“Con bé này không định chào hỏi ai à?”
Đều là người họ hàng bên mẹ cô, cô đều không thích tính cách của họ. Về tới phòng, cô nhìn thấy đống quần áo bị lục tung lên, khắp nơi bề bộn, lộn xônn tứ tung. Chả là mẹ cô bị mất số tiền lớn khi họ hàng tới, vậy mà cô học cả sáng lại bị vu oan nghi ngờ. Lần này, cơn tức giận trong cô bộc phát. Cô nổi giận xuống dưới tầng.
“Mẹ làm cái gì ở phòng con vậy?”
“Nào là phòng của mày? Mày lấy tiền của tao đúng không? Từ đâu mà có cái này.” Mẹ cô chìa ra một đống đồ: mô hình lego, quả cầu tuyết, đồng hồ cát.
“Đó là bạn tặng con.”
“Tặng gì chứ, thôi mẹ đưa con dùng, đằng nào cũng là tiền của mẹ mà.” Đứa em gái ngồi trên ghế, vừa ăn quà chiều vừa nói chêm vào.
Dĩ nhiên một người đâu thể chọi hai người, đáng nói hơn cô làm gì có tiếng nói trong nhà. Rất nhanh, những món quà Long tặng cô đều bị đứa em ẵm đi một cách vô cớ. Cô rất muốn lấy lại, nó chứa bao kỉ niệm giữa họ. Chỉ có những món đồ đí, nhưng dòng tin nhắn từ lâu mới khiến cô cảm thấy Long đang bên cạnh mình.
Buổi tối, cô rảo bước trên đường. Nhìn về phía bến xe, nơi Long chở và đưa cô rồi nhẹ nhàng cởi mũ bảo hiểm cho cô. Nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại mái tóc. Đột nhiên cô cảm thấy có một bóng người quen thuộc, ngồi trên chiếc xe ấy. Bản thân lại ảo tưởng nữa rồi. Dạo gần đây cô hay mơ về Long, nhìn thấy bóng dáng Long phía xa.
Chỉ cần dụi mắt là mọi thứ ổn thỏa cả rồi…
Giữa sự tĩnh lặng của không gian, một tiếng nói chuyện vang lên.
“Con đang ở cùng đám bạn liên hoan rồi. Xíu nữa con về.”
“Mày đừng có mà uống bia rượu đấy, đi xe tai nạn là hỏng đời đấy.”
“Vâng vâng con biết rồi.”
Thì ra tưởng tượng cũng có thể lên tầm cao mới. Có thể nghĩ ra đoạn đối thoại mới hay chứ. Đúng lúc này, “người trong tưởng tượng” quay đầu ra, cô mới nhận ra rằng đó không phải giả. Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như tay họ đều đang buộc sợi chỉ tơ hồng. Long bước về phía cô, đứng ở một khoảng cách không xa lắm.