Chương 11 - Tỏ tình
Kết thúc năm học rồi, anh vẫn về với cô, cùng chụp một bức ảnh kỉ niệm. Hôm ấy anh lạ lắm, cứ ngập ngừng gì đó rồi thôi. Khi đang đi, anh đột nhiên dừng lại.
“Lan này, em vẫn luôn biết tình cảm của anh dành cho em đúng không?”
“Sao anh lại nói vậy?”
“Có lẽ em cũng biết rồi, anh thích em từ rất lâu rồi, làm bạn gái anh nhé?”
Hơi đường đột nhưng cô cũng biết rằng bản thân đã thích anh rồi. Cô chẳng nói gì chỉ gật đầu đồng ý. Có lẽ hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất của cả hai người. Họ chở nhau về tới nhà, trước khi tạm biệt họ còn ôm nhau nữa.
Về tới kí túc xá, anh đã mở toang cánh cửa, lắc lắc mạnh người mấy đứa bạn.
“Tao với em là người yêu nhau rồi. Mấy thằng gà đéo có người yêu.”
“Thằng này dở hơi à?”
“Rồi rồi cho nó chìm đắm trong tình yêu.”
Sáng hôm sau họ hẹn nhau đi chơi, họ đã dậy từ sáng sớm để chuẩn bị quần áo. Chỉ là tình yêu của tưởi học trò. Cứ nhẹ nhàng nắm tay nhau qua những năm tháng, cùng nhau trải qua khó khăn của cuộc đời.
Họ đi chơi cùng nhau thì bắt gặp được em gái cô cũng đang ở đó. Hai người vốn dĩ chỉ lướt qua nhau coi như không ai quen biết. Nhưng khi thấy cô đi với một người con trai xa lạ, đứa em ấy liền nán lại.
“Ai vậy em?” Long quay sang nhìn cô nhưng đáp lại anh là cái lắc đầu.
Cái lắc đầu ấy như ngầm khẳng định không quen.
“Ồ vậy đi ăn thôi, anh đói quá rồi.”
Họ tới quán ăn rồi gọi món. Cả hai đều mong rằng sau này chẳng có cuộc chia ly nào phải diễn ra nữa cả. Đồng thời, hôm ấy cô cũng nhận được tin nhắn mời vào đội tuyển Văn một lần nữa. Nếu năm nay thuận lợi, cô có khả năng được xét tuyển thẳng vào đại học. Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu, nửa học kì lớp 10 là không đẹp lắm rồi.
“Nghe anh, cứ an tâm thi thôi, còn tiền học anh sẽ lo cho em.”
Rõ ràng không phải người thân cùng mang chung dòng máu mà hết lần này đến lần khác anh đều giúp cô. Bắt đầu từ hôm đó, cô lại chăm chỉ luyện đề, mượn tài liệu của anh chị khóa trước mà dốc hết sức. Có những ngày thức tới 12 giờ cùng anh làm văn. Anh thì làm thuyết trình, cô thì viết văn.
Từ những trang đầu của vở A4 200 trang, rồi sau này đã kín hết một mặt, trang nào cũng chi chít vết bút đỏ, xanh xen lẫn nhau. Rồi có những bài chép lại 5 lần cũng không có gì ưng ý cả.
“Đừng ép buộc bản thân quá như vậy nhé, ăn đi rồi vào học.”
Bánh mì thịt xiên, rồi bánh bao, xôi thịt, cơm rang, bánh cuốn đủ cả. Mỗi ngày là một món mới. Tiền của đợt trước bây giờ vẫn còn hẳn 9 triệu. Chẳng ai biết cô làm gì cả. Nếu sau đợt này thành công, coi như cô cũng có đủ tiền thuê phòng trọ các thứ rồi.
“Các em nên tham khảo bài làm của Lan nhé.”
“Có tiến bộ rồi, nhưng ý này cần triển khai thêm chút vì chỗ này của em đang rất hay nhưng lại kết khiến cán bộ chấm thi bị mất hứng.”
“Bài này không được tốt, câu nói này thì tập trung vào ý thứ hai không phải ý đầu, em đang bị đi lệch hướng.”
Do lịch học dày đặc, họ có ít thời gian gặp nhau hơn, thông thường anh tới đón cô rồi cả hai cùng tạm biệt nhau đầy tiếc nuối. Hết tập vở này rồi tới tập vở khác, từ chiếc bút này tới chiếc bút khác. Ban đầu, từ con số 250 phút rồi cứ lùi xuống, cô ngày một nỗ lực hơn để đạt được kết quả cao.