Chương 4087
Chương 4087
“Tôi chỉ muốn nếm xem kem của anh có vị gì thôi, anh không ghét tôi vì ăn kem của anh chứ?”
Nét mặt Hạ Hà nhanh chóng bình thường trở lại, cô ta mỉm cười nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Chúng ta là bạn, đương nhiên tôi sẽ không ghét cô”.
Câu nói này đã khiến bầu không khí mập mờ giữa hai người đóng băng.
Mắt Hạ Hà đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, nhưng cô ta cố kìm nén để không rơi lệ.
Không ai biết những năm qua, cô ta muốn gặp Dương Thanh đến mức nào, thậm chí cô ta còn mơ thấy anh rất nhiều lần.
Nhưng cô ta cũng hết sức mâu thuẫn, tuy cô ta yêu người đàn ông này tha thiết nhưng cũng hiểu anh không bao giờ chấp nhận cô ta.
Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới mỉm cười cay đắng: “Chỉ là bạn thôi à?”
Dương Thanh bỗng thấy hơi khó chịu, anh biết tình cảm của Hạ Hà, cũng hiểu Hạ Hà là một cô gái rất tốt, anh không muốn tổn thương Hạ Hà, nhưng có những lời mà anh phải nói ra.
Bằng không, một khi cho Hạ Hà hy vọng nhưng anh lại không thể chấp nhận Hạ Hà, đây sẽ là cú sốc thế nào với cô ta chứ?
“Đúng thế, chính là bạn! Hơn nữa là bạn cực tốt!”
Dương Thanh kiên định nói, sau đó ngừng mấy giây rồi nhìn về phía Hạ Hà đang ngẩn ra, nghiêm nghị nói: “Kiếp này, cho dù cô gặp phải phiền phức lúc nào thì cũng có thể tìm tôi, cho dù tôi đang ở cách đó nghìn dặm thì cũng sẽ chạy tới giúp cô trước”.
Nét mặt Hạ Hà trở nên phức tạp, cô ta nhìn người đàn ông đã khiến cô ta yêu điên cuồng trước mặt, cũng biết rằng suốt kiếp này mình không thể yêu người đàn ông nào khác nữa.
Một lúc lâu sau, Hạ Hà mới mỉm cười, nhìn Dương Thanh: “Anh nói đấy nhé, nếu sau này tôi gặp nguy hiểm, anh nhất định phải tới cứu tôi!”
“Chắc chắn rồi!”
“Vậy chúng ta ngoéo tay nhé!”
“Hay cứ biết thế đi?”
“Không được!”
“Được rồi!”
“Ngoéo tay rồi thì trăm năm sau cũng không được thay đổi, ai thay đổi sẽ là cún con!”
Hạ Hà như trẻ con, móc ngón út vào ngón út của Dương Thanh rồi chạm ngón cái vào ngón cái của anh.
Hai người nhanh chóng tìm thấy một quán ăn bán đồ Giang Hải trong Thành Cửu Châu.
Dương Thanh chợt nói: “Hạ Hà, nói tôi nghe xem hai năm qua, cô đã gặp phải chuyện gì đi!”
Anh vẫn không đề cập tới chuyện này, bây giờ mới nhắc đến.
Anh có thể cảm nhận được, hình như Hạ Hà không có chút hy vọng nào với cuộc sống bây giờ.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, ánh mắt Hạ Hà hơi né tránh, cô ta nói ngay: “Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là tôi đã từ bỏ con đường ngôi sao mà thôi”.
Dương Thanh biết Hạ Hà cũng không phải người sẽ dễ dàng từ bỏ, cô ta thực sự thích làm ngôi sao.
Tuy Dương Thanh không hiểu tại sao Hạ Hà lại từ bỏ con đường này, nhưng cũng có thể đoán đại khái, chắc chắn Hà Hồng Viễn đã ngăn cấm cô ta.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Hạ Hà một lúc lâu, bỗng nghiêm nghị nói: “Hạ Hà, nếu cô coi tôi là bạn thì hãy nói hết những chuyện mà cô gặp phải trong hai năm qua với tôi đi!”