Chương 66: Mưu tính
Riêng Hình Sở Nhan quả thật không ngờ đến, ông bà nội Trần có thể ngang nhiên bắt ép cô ở ngay trên địa bàn của người khác.
Đối với chuyện bắt Hình Sở Nhan về, ông bà nội Trần dường như không còn đơn giản muốn có người nối dõi thừa kế sự nghiệp, mà hiện giờ họ cần cô để dự trù cho một kế hoạch khác.
Hình Sở Nhan bị đưa một căn biệt thự xa lạ, thậm chí còn bị nhốt trong một căn phòng trên tận lầu ba, điện thoại cá nhân cũng bị lấy đi mất.
Ngoại trừ cửa xuống nhà bị khóa thì chỉ còn cửa sổ, tuy nhiên nếu Hình Sở Nhan nhảy xuống không gãy chân cũng sẽ bị vệ sĩ bên dưới túm được. Bởi ngoài hai tên vệ sĩ đi theo ông bà nội Trần lúc đến bắt cô thì xung quanh biệt thự đã có sự xuất hiện nhiều tên khác giám sát.
Hình Sở Nhan vừa sốt ruột vừa tức đến run người, nhưng sau cùng cô chỉ có thể tự trách bản thân đã quá nóng vội đưa ra quyết định, thêm nữa là sơ xuất không đề phòng ông bà nội Trần.
Ngồi trên mép giường, Hình Sở Nhan thẫn thờ nghĩ về Nghiêm Nhất Thành, cô thật sự muốn biết anh sẽ lo lắng tìm cô, hay sẽ thuận theo những ý đã nói trong lúc ăn tối mà để cô đi.
Giữa lúc Hình Sở Nhan đang chìm trong trạng thái dần mất bình tĩnh, tiếng cửa bật mở chợt truyền tới từ phía sau lưng. Cô theo phản xạ xoay đầu nhìn, bà nội Trần cầm theo ly sữa bước vào với nụ cười trìu mến, có điều thấp thoáng bên ngoài cửa lại là vệ sĩ canh gác.
Hình Sở Nhan lạnh lùng quay mặt chỗ khác, bất mãn lên tiếng: “Ông bà cũng lớn tuổi rồi, sao hành động chẳng để con cháu nể?”
Bà nội Trần vẫn giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hình Sở Nhan, sau đó bà mới từ tốn đáp: “Sở Nhan, sau này con sẽ hiểu những gì ông bà đang làm là vì con. Tương lai của con không phải ở khu ổ chuột nghèo nàn, càng không nên gắn bó với một người không thể cho con một tương lai sáng lạn.”
Nói rồi bà nội Trần chợt đặt một tay lên vai Hình Sở Nhan, dụng ý nhắc: “Ông bà cũng đã sớm đoán con sẽ thay đổi quyết định vì cậu ta, nhưng dù sao cũng không thể trách con, vì một khi yêu vào con người ta đều sẽ mất lý trí.”
Một bên khóe môi của Hình Sở Nhan hơi nhếch lên, cô điềm nhiên đẩy tay bà nội Trần ra khỏi vai mình, hờ hững đáp trả: “Tiếc là bây giờ tôi thà chết trong sự mê muội với Nhất Thành, còn hơn tự hủy tương lai trong tay nhà họ Trần.”
Nghe đến đây, ấn đường bà nội Trần hơi chau lại nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái thông thường. Bà khẽ cười, thẳng thắng hỏi: “Chẳng phải, con cũng xem trọng tiền nhà họ Trần hơn cậu ta nên ban đầu mới chấp nhận theo ông bà sao?”
Hình Sở Nhan nhất thời ngẩn người, dường như cô đã hiểu được cảm giác của Nghiêm Nhất Thành khi nghe đến việc cô chọn theo ông bà nội Trần, lấy lý do là vì cô muốn đoạt hết tiền của họ biến thành của riêng trả thù.
Thực chất tất cả cũng giống như một cái cớ, bởi thứ Hình Sở Nhan nhắm vào đúng là tiền của họ.
Hình Sở Nhan vì muốn tiền của nhà họ Trần, cô đã chọn rời xa Nghiêm Nhất Thành.
Hiện tại trong Hình Sở Nhan chỉ còn là sự hối hận, hối hận vì đã không suy nghĩ kỹ càng, hối hận vì đã không bàn bạc với Nghiêm Nhất Thành trước mà tự ý đưa ra quyết định.
Bà nội Trần bỗng nhiên nắm lấy bàn tay của Hình Sở Nhan rồi đặt ly sữa lên, trước khi rời đi bà còn ẩn ý ám chỉ: “Ông nội rất không vui vì con đột ngột thay đổi ý định nhưng giờ thì muộn rồi. Con nên ngoan ngoãn thực hiện đúng giao ước ban đầu, nếu không người gặp rắc rối không phải là con, mà là cậu ta và bà của cậu ta. Tương lai còn dài, có lẽ con cũng không muốn cậu ta vì con mà phải bước vào đường cùng, đúng không?”
Truyền đạt xong mục đích chính, bà nội Trần thư thả rời khỏi phòng, Hình Sở Nhan siết chặt ly sữa trong tay, phút chốc không kìm nén được cơn giận bùng phát mà thẳng tay ném chiếc ly vào vách tường đối diện.
Tiếng thủy tinh vỡ toang cũng không bằng tiếng lòng của Hình Sở Nhan tan nát khi nhận thức ra mọi chuyện. Nước mắt uất nghẹn trong cô cuộn trào, đầu óc biến thành một mảng trắng xóa trống rỗng, thân thể cô cũng vì cơn giận lại run lên mất kiểm soát.
Giữa không gian tĩnh lặng bất ngờ bị phá tan bởi tiếng hét điên loạn của Hình Sở Nhan, ngay cả những tên vệ sĩ dưới sân cũng giật mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên căn phòng có cửa sổ sáng đèn.
Phía căn phòng đối diện, sau khi nghe thấy tiếng la hét của Hình Sở Nhan, bà nội Trần nhìn qua chồng đang ngồi uống trà cạnh cửa sổ, bất an mở lời: “Nhỡ như… con bé nó làm bậy để phản kháng thì sao?”
Ông nội Trần trước sau vẫn vô cùng điềm tĩnh, trong giọng nói còn lộ ra vài ý tự tin: “Chỉ cần nó còn thích thằng nhóc kia, nó sẽ không dám đâu.”
Dừng lại một chút, tông giọng của ông nội Trần bỗng hạ thấp: “Sở Nhan nó không tự nguyện thì chúng ta tìm người áp chế nó.”
Bà nội Trần ngồi xuống ghế bên cạnh chỗ ông nội Trần, bà không nhịn được thở dài một hơi, lo lắng dò hỏi: “Cậu học trò đó của ông liệu có thật sự trung thành không, tôi sợ…”
“Sợ cái gì mà sợ!” Ông nội Trần mất kiên nhẫn cắt ngang, âm điệu có hơi lớn tiếng: “Gia đình cậu ta có thua kém gì chúng ta? Hơn nữa cậu ta là người ăn học cao, lại đi cùng tôi từ những ngày mới thành lập công ty ở hải ngoại, tôi hiểu rất rõ con người cậu ta thế nào.
Nếu Sở Nhan đã không muốn tiếp quản công ty thì để nó kết hôn sinh con với cậu ta, lúc đó không những có thể ràng buộc về pháp lý mà còn có thể ràng buộc về máu mủ, để cậu ta thừa kế sự nghiệp của tôi. Vả lại, đợi một khi gạo nấu thành cơm, Sở Nhan sẽ tự khắc quên thằng nhóc nghèo kia thôi.”