Chương 62: Buộc phải trưởng thành
Trần Khiêm thà không biết chính xác sự thật để tự lừa dối bản thân mà đối tử tế với Hình Sở Nhan một chút. Nếu như ông ta chắc chắn cô là con người khác, có lẽ ông ta đã không nhẫn nhịn nuôi lớn cô.
Riêng Hình Nhu cũng không dễ chịu gì, bà không dám xác định Hình Sở Nhan có thật sự là con ruột của Trần Khiêm hay không. Vì nếu sự thật là không phải, Hình Sở Nhan khi ấy chẳng khác nào là vết nhơ của đêm kinh khủng năm xưa đeo bám bà.
Hình Nhu ích kỷ là thật, có mục đích là thật, nhưng bà muốn Trần Khiêm phải trả giá cho sự tham lam, thậm chí muốn ông ta phải nuôi con của người khác bằng tiền của chính mình.
Để rồi sau tất cả, thứ tồn tại trong mối quan hệ gọi là “gia đình” kia chỉ toàn là đau khổ và thù hận. Mà kẻ chịu tổn thương nhiều nhất, lại là Hình Sở Nhan.
Đêm giao thừa chuyển giao thời khắc giữa năm cũ và năm mới, dù đã nửa đêm nhưng cả một con ngõ vẫn sáng đèn, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt vang khắp nơi. Tuy nói ra có hơi khó tin, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên Hình Sở Nhan cảm nhận được bầu không khí ngày Tết.
Trước đây ở nhà Trần Khiêm, Hình Sở Nhan thường xuyên ở trong phòng riêng, những hôm có mặt ông ta ở nhà không gian tự khắc trở nên nặng nề. Chính vì thế, muốn một ngày Tết vui vẻ ấm áp ở ngôi nhà đó thì dù mơ cũng không có.
Mười một giờ ba mươi, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành vẫn ngồi ở trước cửa nhà trò chuyện với những ông bà khác sống xung quanh. Còn anh cùng Hình Sở Nhan lên sân thượng để thử đợi xem có thấy được pháo hoa hay không.
Tuy nhiên, do đợi quá lâu mà Hình Sở Nhan không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, nhân lúc Nghiêm Nhất Thành đang tập trung nói chuyện với nhà hàng xóm trên sân thượng bên cạnh, cô liền chui vào phòng anh chợp mắt một lát.
Giữa lúc Hình Sở Nhan đang nằm trên giường, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì tiếng pháo nổ bất ngờ vang lên khiến cô giật bắn mình. Nhưng mi mắt của Hình Sở Nhan nặng trĩu, mặc cho tiếng ồn bên ngoài truyền vào, cô vẫn yên ổn nằm ngủ.
Chẳng mấy chốc, đầu óc Hình Sở Nhan đã chìm trong mộng mị. Cho đến khi tiềm thức nhắc nhở thức dậy xem pháo hoa, lúc này cô mới bừng tỉnh mở mắt.
Thông qua cửa sổ chưa kéo rèm, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, không gian từ khi nào cũng đã trở nên yên tĩnh. Hình Sở Nhan ưỡn vai dãn gân cốt, vừa xoay qua đã bắt gặp Nghiêm Nhất Thành ngồi tựa lưng vào vách tường đầu giường.
Hình Sở Nhan trở mình nghiêng về phía Nghiêm Nhất Thành, ngang nhiên gác chân lên hai chân đang duỗi thẳng của anh.
Bị tác động, Nghiêm Nhất Thành rời mắt khỏi điện thoại trong tay nhìn qua Hình Sở Nhan, lên tiếng hỏi: “Dậy rồi à? Xuống nhà ngủ đi.”
Hình Sở Nhan lập tức đanh mặt, giận dỗi lườm Nghiêm Nhất Thành, không vui chỉ trích: “Ý gì đấy? Chê à? Kỳ thị à?”
Nghiêm Nhất Thành để lộ ra nụ cười bất lực, oan ức phủ nhận: “Sao? Đây là giường của anh, lại là giường đơn nữa, cho em nằm nhờ còn trách anh?”
“Nằm nhờ?” Hình Sở Nhan kinh ngạc ngồi bật dậy, hung hăng đối chất: “Anh còn là của em thì giường này là của anh chắc?”
Nghiêm Nhất Thành không nhịn được bật cười thành tiếng, thật sự bị Hình Sở Nhan làm cho cứng họng, không còn ngôn từ để đáp trả. Hơn nữa nếu có cho tiền, anh cũng không dám nói không phải.
Bị Hình Sở Nhan lườm, Nghiêm Nhất Thành không thể khống chế được biểu cảm, miệng vẫn cười nhưng tay nắm lấy cổ tay cô níu níu kéo kéo, hạ thấp giọng chịu thua: “Qua đầu năm mới rồi, đừng nổi giận. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hình Sở Nhan chuyển người ngồi ngay ngắn đối diện với Nghiêm Nhất Thành, biểu cảm giận dỗi vừa nãy cũng từ từ đổi sang điềm tĩnh.
Đợi khi ổn định, Nghiêm Nhất Thành lúc này mới từ tốn nhìn thẳng vào mắt Hình Sở Nhan. Có lẽ, chuyện anh sắp nói ra vào thời điểm vừa qua năm mới không lâu sẽ không thích hợp. Vì nếu ngày đầu năm đã mang chuyện không vui trong lòng, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cả một năm sắp tới.
Nhưng Nghiêm Nhất Thành đã xác định rất rõ những thử thách mà cả hai phải đối mặt trong năm nay, và lý do anh chọn ngay hiện tại là bởi chuyện quan trọng phải được bắt đầu tại mốc thời gian đặc biệt.
Qua vài phút thấy Nghiêm Nhất Thành vẫn ngồi yên bất động, Hình Sở Nhan khó hiểu hơi chồm người về trước, lên tiếng nhắc: “Nhất Thành, anh định nói gì?”
Nghe tiếng gọi, Nghiêm Nhất Thành thoát khỏi suy nghĩ riêng, lấy lại tinh thần tập trung vào vấn đề chính: “Cũng không có gì, anh chỉ muốn dặn dò em trước một việc, có lẽ trong năm nay chúng ta sẽ phải đối đầu nhiều chuyện không mong muốn…”
“Anh sợ sao?” Hình Sở Nhan điềm nhiên hỏi lại, hoàn toàn không có chút nào gọi là lo lắng.
“Anh không sợ, anh chỉ lo em không đủ kiên nhẫn đối mặt.”
Qua giọng nói của Nghiêm Nhất Thành toát lên sự nghiêm trọng, Hình Sở Nhan đương nhiên hiểu được ý tứ phía sau. Quả thật, tương lai sắp tới của cô không chỉ là thi đại học, mà còn là cuộc chiến “tính nợ cũ” giữa cô với nhà họ Trần, và khó tránh liên quan đến cả Hình Nhu.
Hình Sở Nhan không lo cũng chẳng sợ, cô khẽ nhếch môi cười ẩn ý, giấu những suy nghĩ thật dưới đáy lòng, bình thản trấn an ngược lại Nghiêm Nhất Thành: “Em hứa, em sẽ không để bản thân bị người khác chèn ép đến đường cùng như trước. Và chắc chắn, sau này em sẽ không để anh phải cúi đầu trước bất kỳ ai.”