Chương 61: Không đơn giản
Hình Nhu chăm chú quan sát người thanh niên, thận trọng hỏi: “Cậu là…”
Không để Hình Nhu đoán mò, người kia lập tức giới thiệu: “Con tên Nhất Thành, là bạn trai đang sống cùng Sở Nhan.”
“Bạn trai đang sống cùng?” Hình Nhu kinh ngạc khó tin, trong lời nói lộ ra sự run rẩy yếu ớt.
“Dạ phải.” Nghiêm Nhất Thành dứt khoát đáp, biết rõ bà đang nghĩ gì, anh không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng: “Nếu không sống cùng con, cô ấy đã sớm xuống âm phủ sống rồi ạ.”
Hình Nhu hết bị lời này đến lời khác của Nghiêm Nhất Thành làm cho trái tim bị đả kích dữ dội. Thậm chí trái với thái độ sốt sắng của bà, anh vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Và cũng chính vì sự bình tĩnh của Nghiêm Nhất Thành, nỗi nghi hoặc trong lòng Hình Nhu lớn dần. Hai bàn tay đặt trên đùi dưới gầm bàn của bà bỗng co chặt, kiềm nén cơn run rẩy đang truyền tới.
Trần Khiêm đã hứa nuôi dưỡng Hình Sở Nhan đến khi cô trưởng thành, tại sao cô lại đến sống cùng bạn trai? Thêm câu nói “cô ấy đã sớm xuống âm phủ sống” của Nghiêm Nhất Thành đang ám chỉ đến điều gì?
Hình Nhu vẫn có chút gì đó không tin Trần Khiêm dám thất hứa đối xử tệ với Hình Sở Nhan. Bởi nếu ông ta dám làm, bà chắc chắn sẽ kháng cáo khai ông ta xúi giục, con người ông ta dĩ nhiên không muốn tự dưng đang tốt đẹp lại phải ôm về kết cục không tốt.
Nhưng đã gần ba năm, ba năm Hình Nhu không gặp Hình Sở Nhan, cô gầy hay béo, khỏe mạnh hay ốm yếu bà đều không thể tự mình xác nhận. Có điều, bà với Nghiêm Nhất Thành không thù không oán, không có lý nào anh lại muốn tấn công tinh thần bà.
Nhận ra sự nghi ngờ của Hình Nhu, Nghiêm Nhất Thành không chút nóng vội, từ tốn kể lại những việc đã xảy ra vào lần đầu tiên anh cứu Hình Sở Nhan tự tử cho đến hiện tại. Để xác nhận mối quan hệ, anh còn cho bà xem hình ảnh chụp chung với cô trước đó.
Hai mắt Hình Nhu từ khi nào đã ứa đầy lệ, thời khắc nhìn thấy nụ cười của Hình Sở Nhan trong ảnh chụp, bà nhận ra cuộc đời tươi đẹp của cô đã bị vùi dập dưới chính tay người mẹ như bà.
Hình Nhu giờ đây tin hoàn toàn vào lời Nghiêm Nhất Thành nói, vì nụ cười của Hình Sở Nhan, đã rất lâu bà mới có thể thấy lại.
Thêm nữa, khi tận mắt xem thông tin về Trần Khiêm cùng đính chính quan hệ huyết thống giữa Hình Sở Nhan và nhà họ Trần, bà càng khẳng định trong suốt gần ba năm qua, mọi chuyện bên ngoài không hề duy trì êm đẹp như Trần Khiêm đã hứa hẹn.
Nắm chắc tình hình Hình Nhu đã mềm lòng, Nghiêm Nhất Thành lúc này mới từ tốn nói vào mục đích: “Con không rõ giữa bác và cha Sở Nhan có chuyện gì, nhưng cô ấy hoàn toàn vô tội. Cô ấy đã sống trơ trọi không có người thân bảo bọc, bị chính cha ruột và mẹ kế chèn ép đến đường cùng phải tìm cái chết giải thoát, mẹ ruột lại đi bảo vệ cho người chồng tồi tệ mà bỏ mặc cô ấy…”
“Không phải!” Hình Nhu kích động bất ngờ ngắt ngang, bà nóng lòng phân trần: “Bác thừa nhận bản thân đã không suy nghĩ thấu đáo cho tương lai, nhưng ở thời điểm đó bác không có gì trong tay, cuộc sống từ lúc quen biết với Trần Khiêm đã phụ thuộc vào ông ta. Nếu như ông ta đi tù, bác sẽ không có tiền lo cho cuộc sống và việc học hành của Sở Nhan, còn nếu nhận tội thay cho ông ta, ông ta sẽ lo cho con bé… vì vậy…”
Một bên khóe môi của Nghiêm Nhất Thành hơi nhếch lên, anh nhẹ nhàng ám chỉ: “Sở Nhan xấu tính thế ạ? Cô ấy đòi sống trong nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, học trường quốc tế có xe đưa đón? Theo con biết thì đó không phải là những gì cô ấy muốn, thứ duy nhất cô ấy muốn là hơi ấm gia đình.”1
Ngừng lại một chút, Nghiêm Nhất Thành nghiêm túc khẳng định: “Giá trị đồng tiền quả thật rất quan trọng, nhưng bác chấp nhận đánh đổi thanh xuân mình vì đồng tiền cũng không nên lấy nó làm lý do phá hủy cuộc sống của Sở Nhan.”
Bất chợt, Nghiêm Nhất Thành bật cười chua xót, ẩn ý nói: “Nhưng bác cũng không cần quá lo lắng, như tin tức bác xem ban nãy, Sở Nhan sẽ là người thừa kế của nhà họ Trần. Cô ấy sẽ vừa có tiền, vừa có thể giúp bác phần nào trả thù Trần Khiêm vì những lỗi lầm ông ta gây ra với bác và cô ấy.”
Dứt lời, Nghiêm Nhất Thành không đợi Hình Nhu giải thích gì thêm thì anh đã chậm rãi đứng dậy. Trước lúc chuẩn bị rời khỏi, anh vẫn nán lại nói thêm vài câu.
“Con biết, bác có suy tính riêng trong lòng mình nên mới chấp nhận chịu khổ. Tiếc rằng, sự hy sinh của bác chỉ là vô nghĩa. Bác có thể vui vì sắp đạt được mục đích, nhưng đứa con gái duy nhất mà bác có, đã không còn là con của bác nữa.”