Chương 60: Bí mật bất ngờ
Tuy vậy, dù Thiên Tuệ tốt xấu cũng là con cháu trong nhà, cha mẹ Hà Chấn Kiệt có thể dung túng những chuyện đã qua, nhưng ông bà không thể nhắm mắt làm ngơ về những chuyện có khả năng xảy ra trong tương lai.
Ý định gửi trả Thiên Tuệ cho cha mẹ cô ta bên nước ngoài càng chắc nịch, riêng về Hà Chấn Kiệt, cha mẹ anh không bắt ép nhưng vẫn giữ trong khuôn khổ nhất định.
Cơ bản nhất, cha mẹ Hà Chấn Kiệt viện cớ muốn cậu ta theo đến công ty học hỏi việc kinh doanh, hợp lý hóa chuyện yêu cầu cậu ta nghỉ làm thêm ở quán ăn, giảm gặp gỡ Cẩn Nam. Tuy nhiên, ông bà cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, không thu điện thoại cũng không gây khó dễ cho một trong hai.
Ngay trong hôm đến gặp mẹ Hà Chấn Kiệt nói chuyện, cùng ngày Hình Sở Nhan nghe được Thiên Tuệ bị quẹt xe tối hôm trước, nhưng cô ta không nói ai mà chỉ giam mình trong phòng. Với hành động khác thường đó của Thiên Tuệ, không muốn người khác để ý cũng khó.
Dẫu vậy Hình Sở Nhan không bận tâm quá nhiều, thời điểm đã cận Tết Nguyên Đán, Nghiêm Nhất Thành bận rộn ở chỗ làm thêm, ở nhà chỉ còn cô và bà ngoại anh phải chăm lo trong ngoài nên cũng chẳng thảnh thơi.
Cách vài hôm trước ngày Tết, buổi sáng thứ bảy trong lúc Nghiêm Nhất Thành đang đứng trong bếp ăn sáng muộn, bỗng nhiên từ đâu một thứ vừa to vừa tròn vừa cứng đâm mạnh vào lưng anh.
Một tay Nghiêm Nhất Thành cầm chén và đũa, một tay còn lại cầm muôi có hơi giật mình xoay đầu ra sau. Phát hiện là Hình Sở Nhan “đâm đầu” vào người mình với trạng thái phấn khích, anh chỉ biết bày ra vẻ mặt bất lực.
Suốt nhiều ngày đầu tắt mặt tối ở quán ăn phục vụ dịp Tết, thời gian làm việc của Nghiêm Nhất Thành chỉ có tăng lên, khi về đến nhà đã mệt đến mức lăn ra ngủ, lúc thức dậy lại phải tiếp tục đi làm, căn bản không thể dành thời gian riêng cho Hình Sở Nhan.
Do quá bận Nghiêm Nhất Thành suýt quên vài chuyện quan trọng, tuy nhiên nay bắt gặp bộ dạng đầy năng lượng của Hình Sở Nhan, anh mới sực nhớ ra, vội ngỏ lời dò hỏi: “Em không đến thăm mẹ sao?”
Nụ cười rạng rỡ đang hiện hữu trên môi Hình Sở Nhan lập tức vụt tắt trong chớp mắt, nhưng rất nhanh cô lại tỏ ra không quan tâm, hỏi ngược lại anh câu khác đánh trống lảng: “Đồ hôm qua mới mua anh thử chưa?”
Chứng kiến phản ứng biến đổi của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành không cần hỏi tiếp cũng đã hiểu ý tứ phía sau. Anh không muốn ép buộc khiến cô trở nên khó chịu, đành thuận theo đáp: “Lát ăn xong anh thử.”
“Ừm… vậy anh ăn đi.” Hình Sở Nhan mỉm cười nhắc, từ tốn quay người ra ngoài phòng khách. Có điều, vừa xoay lưng đối diện với Nghiêm Nhất Thành, hai khóe môi đang cong lên của cô liền hạ xuống.
Dõi theo bóng dáng của Hình Sở Nhan rời đi, Nghiêm Nhất Thành vô thức thở dài một hơi. Mỗi khi nhắc về gia đình của cô, anh luôn cảm tưởng đang nhấc một quá khứ nặng nề chèn ép lên thân xác nhỏ bé ấy. Nhưng nếu không đối mặt, quá khứ và gia đình chẳng khác nào một căn bệnh đeo bám cô mãi mãi.
Nếu tính đến qua Tết Nguyên Đán, mẹ Hình Sở Nhan đã ở tù được ba năm, số lần cô đến thăm bà chỉ có hai lần, và hai lần này đều là thuyết phục bà khai sự thật. Tiếc rằng, mẹ Hình Sở Nhan vẫn quyết tâm bao che cho Trần Khiêm, khiến cô ôm hận không muốn gặp lại bà nữa.
Gần ba năm trong tù, mẹ Hình Sở Nhan chẳng có ai đến thăm, ngay cả người chồng từng hứa hẹn đủ điều kia cũng chưa từng ghé đến dù chỉ một lần.
Hai ngày nữa sẽ bước qua năm mới, tầm qua ba giờ chiều một chút, nữ cán bộ đến trước phòng giam của mẹ Hình Sở Nhan, lên tiếng gọi: “Hình Nhu, có người đến thăm.”
Thoáng chốc, cảm giác luôn đè nặng trong lòng Hình Nhu được thả lỏng, trên gương mặt có phần gầy gò của bà hiện lên nụ cười mong chờ. Bà biết, dù Hình Sở Nhan có cứng rắn đến đâu thì cô vẫn rất dễ mềm lòng, giận mẹ ba năm thật sự đã quá giới hạn mà cô chịu đựng.
Theo chân nữ cán bộ đến khu vực gặp người đến thăm, trong ánh mắt Hình Nhu không ngừng tìm kiếm Hình Sở Nhan giữa những người ngồi ở hàng ghế chờ phía ngoài.
Ngồi xuống chỗ được chỉ định, Hình Nhu vẫn chưa ngưng một giây trông ngóng dáng vẻ của Hình Sở Nhan. Không ngờ khi bà vừa yên vị, một người thanh niên mặc sơ mi đen với dáng vẻ trưởng thành bước đến ngồi phía đối diện.
Giữa lúc Hình Nhu còn đang hoang mang khó hiểu, người kia đã cất tiếng trước: “Sở Nhan không đến đâu ạ.”