Chương 39: Khơi chiến
Đi được một đoạn cách quán không xa, phía sau lưng Nghiêm Nhất Thành bỗng vang lên tiếng gọi của một cô gái, anh vừa dừng bước xoay đầu nhìn thì Thiên Tuệ đã bước tới bên cạnh.
Đáp lại nụ cười mỉm chi của Thiên Tuệ, thái độ của Nghiêm Nhất Thành có phần lơ đễnh, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì à? Sao cậu không về cùng Chấn Kiệt?”
Thiên Tuệ không trả lời, ẩn ý hỏi ngược lại: “Cậu đang lo cho mình sao?”
Biểu cảm không nóng không lạnh của Nghiêm Nhất Thành vẫn như cũ, nghe Thiên Tuệ hỏi, anh không chút khách sáo đáp trả thẳng: “Tôi lo cho cậu làm gì? Ý tôi hỏi sao cậu không về cùng Chấn Kiệt lại theo tôi?”
“Mình đùa một chút thôi, đừng khó khăn như vậy chứ?” Nụ cười Thiên Tuệ có hơi sượng lại, không câu giờ nữa mà nói thẳng vào mục đích: “Dạo gần đây mình mới phát hiện tình cảm giữa cậu với Sở Nhan tốt hơn mình nghĩ, lúc trước mình còn cho rằng cậu không biết yêu đương, bây giờ tận mắt chứng kiến đúng là rất bất ngờ.”
“Cảm ơn.”
Nghiêm Nhất Thành bỏ lại hai chữ rồi tiếp tục cất bước, tuy nhiên Thiên Tuệ lại tiếp tục đi theo, trực tiếp nói ra vấn đề chính: “Nhưng cậu có biết, đời tư của Sở Nhan rất phức tạp không? Giống như một vòng xoáy, dù cậu có cố gắng đến thế nào cũng không thể bước vào.”
Những lời của Thiên Tuệ thành công đá động đến sự quan tâm của Nghiêm Nhất Thành dành cho Hình Sở Nhan. Anh khựng bước, giữa hai đầu chân mày nhíu chặt nhìn qua Thiên Tuệ, giọng nói lộ rõ sự mất kiên nhẫn: “Ý cậu là gì?”
Lúc này Thiên Tuệ mới từ tốn mở một nụ cười dụng ý, thay vì trả lời trọng tâm câu hỏi lại chuyển sang một lời yêu cầu: “Sáng thứ bảy tuần này cậu đến địa điểm mình gửi, khi đó mình sẽ nói cho cậu biết, đảm bảo thông tin cậu nhận được không dư thừa đâu.”
Nói xong Thiên Tuệ chuyển người đi về hướng ban đầu đến, Nghiêm Nhất Thành dù không muốn bận tâm nhưng lại bị dáng vẻ tự tin của cô ta làm cho lung lay. Bởi quả thật, những gì Nghiêm Nhất Thành biết về Hình Sở Nhan chỉ là một phần của mối quan hệ mâu thuẫn giữa cô và gia đình, còn lại hầu hết đối với anh đều là tin đồn mơ hồ.
Nghiêm Nhất Thành không nghi ngờ Hình Sở Nhan, thay vào đó anh muốn hiểu rõ về cô từ ưu điểm đến khuyết điểm, từ những việc tốt đến những việc xấu cô từng trải. Vì chỉ có như vậy, Nghiêm Nhất Thành mới có thể bù đắp cho cô một cách trọn vẹn nhất.
Theo như đã hẹn, tối thứ sáu Thiên Tuệ đã gửi địa chỉ qua tin nhắn cho Nghiêm Nhất Thành. Sang sáng hôm sau, anh viện cớ có việc đi cùng Hà Chấn Kiệt để ra ngoài.
Kể từ ngày Hình Sở Nhan biết Thiên Tuệ làm thêm cùng chỗ với Nghiêm Nhất Thành, cô luôn để ý từng động thái của anh ở bên ngoài, chỉ cần anh dính dáng một chút đến cô ta thì cô sẽ tỏ rõ thái độ, giận dỗi không thèm nhìn mặt anh nữa. Nếu giờ đây Nghiêm Nhất Thành tự động khai đi gặp Thiên Tuệ vì chuyện của Hình Sở Nhan, vậy chẳng khác gì anh đang tự đào hố chờ cô lấp đất.
Nhưng với giác quan nhạy bén và suy luận vượt bậc nhờ “ghen tuông”, Hình Sở Nhan dĩ nhiên chẳng đơn thuần tin Nghiêm Nhất Thành ra ngoài cùng Hà Chấn Kiệt, có điều theo dõi bạn trai không phải phong cách của cô.
Sau khi Nghiêm Nhất Thành đi không lâu, Hình Sở Nhan cũng rời nhà đến thẳng quán ăn. Quả nhiên, Hà Chấn Kiệt không những có mặt ở quán mà khi thấy cô còn hốt hoảng chạy trốn.
Người cùng một thuyền bao che cho nhau, vậy thì Hình Sở Nhan sẽ xử cả thuyền trưởng lẫn thuyền viên.
Hình Sở Nhan bình thản bước vào quán, vờ như chưa phát hiện ra sự hiện diện của Hà Chấn Kiệt. Cô đi thẳng đến chỗ Cẩn Nam đang đứng trước quầy thu ngân tính toán sổ sách, cất tiếng gọi: “Ông chủ.”
Cơn ngạc nhiên thoáng qua, Cẩn Nam ngẩng người nhìn Hình Sở Nhan mất vài giây, sau đó chưa được hỏi cũng lên tiếng đáp: “Nhất Thành với Chấn Kiệt không có ở đây.”
Một bên môi của Hình Sở Nhan hơi nhếch lên, rất nhanh đã nắm được Cẩn Nam cũng là thuyền viên trên thuyền của Nghiêm Nhất Thành. Cô khẽ cười lạnh, thong thả phủ nhận: “Vì biết họ không có ở đây nên tôi mới đến tìm anh.”
“Hả?” Cẩn Nam hoài nghi thốt lên, nhưng lần này đầu anh ta nhảy số trong chớp mắt, giây trước giây sau đã mong chờ hỏi: “Liên quan đến Chấn Kiệt?”
Hình Sở Nhan nhướng mày một cái, cố ý lên giọng: “Thông báo cho anh một tin vui, đêm qua tôi đã nhờ Nhất Thành tra hỏi Chấn Kiệt. Cuối cùng, cậu ta cũng thừa nhận có tình cảm với anh.”
Trong phòng nội bộ gần đó, Hà Chấn Kiệt áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đến khi nghe được những lời bịa đặt tráo trở của Hình Sở Nhan, cả cơ thể cậu ta liền bắt đầu quắn quéo vùng vẫy muốn xông ra.
Song song giữa lúc Hà Chấn Kiệt đang đấu tranh nửa kiềm chế nửa muốn xuất hiện minh oan thì lần nữa, giọng nói mập mờ của Hình Sở Nhan lại vang lên.
“Tôi đùa thôi, Chấn Kiệt là trai thẳng, sao có thể thích anh.” Ngừng lại một chút, Hình Sở Nhan buông lời dụ dỗ Cẩn Nam: “Nhưng tôi có lỗi vì đã gán ghép hai người, để bù lại tôi sẽ giới thiệu cho anh người khác. Nam, nữ, trưởng thành, ngây thơ hay quyến rũ tôi đều quen biết, từ xuất thân, ngoại hình đến học vấn đều hơn Chấn Kiệt, chỉ cần anh nói tôi sẽ lập tức đưa thông tin liên lạc cho anh.”
Phía sau cánh cửa, Hà Chấn Kiệt không tự chủ lấy hơi lên, giây kế tiếp tiếng đáp chắc nịch của Cẩn Nam chợt truyền tới: “Lấy hết!”
“Cụ nó!” Hà Chấn Kiệt buộc miệng mắng, nhưng sực nhớ ra tình hình hiện tại liền vội tự bịt chặt miệng mình.
Không gian bên ngoài vốn yên tĩnh bỗng im phăng phắc, Hà Chấn Kiệt có linh cảm không lành, vài phút trôi qua vẫn không nghe thấy tiếng động, cậu ta bất an hé cửa đưa mắt nhìn trộm ra ngoài.
Qua khe cửa chỉ khoảng hai centimet, Hà Chấn Kiệt chạm ngay ánh mắt của Hình Sở Nhan đang nhìn chằm chằm vào trong, cậu ta giật mình vội đóng cửa lại nhưng ngay lập tức bị cô đẩy mạnh bước vào.
Hà Chấn Kiệt không kịp trở tay cộng thêm việc cánh cửa va vào người mà ngã xuống sàn, lúc ngẩng đầu đã phát hiện Hình Sở Nhan đang đi tới trước mặt cậu ta cùng với biểu cảm đằng đằng sát khí.
“Sở Nhan… cậu… cậu bình tĩnh nghe mình giải thích, mình thật sự không biết Nhất Thành đi đâu, nhưng cậu ấy đã nhờ mình không thể từ chối… Cậu biết mà, bọn mình là bạn bè… có phước cùng hưởng, có họa…” Hà Chấn Kiệt lắp bắp phát âm không rõ ràng, căng thẳng đến mức quên cả chớp mắt.
Trái với bộ dạng luống cuống của Hà Chấn Kiệt, phong thái của Hình Sở Nhan từ đầu đến cuối vô cùng điềm nhiên. Cô chậm rãi cất bước đến gần, ngồi chổm xuống bên cạnh cậu ta, khẽ thấp giọng đe dọa: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng.”