Chương 47
Cô phấn đấu thêm vài năm nữa thì cùng anh về hưu non được rồi. Âu Cung Lãnh nhìn cô cười nói:
– Em có biết cái suy nghĩ của em có thể làm cho bao nhiêu con người phải thất vọng không? Trong khi ngoài kia người ta ngày ngày đi làm có một thì muốn được 2, mà có 2 thì lại muốn được 3, 4. Còn vợ tôi thì, có 1 là 1 thôi. Ha….ha….
Anh cúi người ôm cô vào lòng, định thể dục buổi sáng thì Phan An liếc anh nói:
– Thôi ngay nha, cả đêm qua còn chưa no bụng a. Mệt chết em rồi!
– Sao lại có người không thích thể dục sáng chứ! Cái nữa thôi em, thức sớm làm gì!
Lát sau cũng nghe tiếng rên khe khẽ của Phan An! Đến gần 10h sáng cô mới ra khỏi giường được, nhóc Bảo Bảo điện báo hôm nay sẽ cùng ông nội Âu về nước.
Cô cùng Lâm Hân đi đón nhóc, Âu Cung bận họp ở công ty!
– Mẹ! Con chào cô Hân!
– Chào, Bảo Bảo! Quà của con đây!
Lâm Hân đưa một túi quà sang cho nhóc, đó là mô hình chiếc máy bay hiện đại, nhóc khoái cười híp cả mắt! Phan An cúi chào ông nội Âu, cô nói:
– Nội giữ nhóc có mệt không ạ!
Ông cười hiền hòa nói:
– Thằng nhóc rất ngoan, cháu dâu cho thằng nhóc qua ở bên biệt thự ở cùng ông được không?
– Dạ cháu chỉ sợ ông mệt thôi ạ.
– Không mệt! Không mệt!
Phía sau, chú Tam đi tới, cúi chào cô và Lâm Hân, chú nói:
– Từ ngày có cậu Bảo Bảo, ông cụ vui hẳn ra phu nhân ạ!
– Chú Tam, chú đã khỏe hẳn chưa ạ!
– Dạ, cám ơn thiếu phu nhân! Tôi đã khỏe nhiều rồi!
Mọi người lên xe đi về biệt thự! về đến nơi, đã thấy Âu Cung đợi sẵn, anh đón Bảo Bảo ôm cậu nhóc đi vào bàn ăn! Không khí cả căn biệt thự nhộn nhịp hẳn lên, tiếng cười nói rôm rả, mấy người làm ở đây cũng vui vẻ, họ nói nhỏ với nhau: “từ ngày có thiếu phu nhân và cậu Bảo Bảo không khí ở đây trong lành thấy rõ…hi..hii”
Tiệc xong, mọi người cũng về phòng nghĩ ngơi, nhóc Bảo Bảo cứ đòi ngủ cùng ông nội Âu, ông cụ cũng sẵn sàng chia đôi giường cho nhóc! Khi cô mang ly sữa nóng vào cho Âu Cung ở phòng sách, cô chợt nhớ lại những ngày đầu đến đây làm việc, bất giác cô cười một mình vừa hay Âu Cung nhìn thấy anh nói:
– Anh biết em đang nghĩ về việc lúc trước em đem sữa cho anh đúng không? Thật ra lúc đó anh cũng đã rất để tâm đến em rồi!
– Ủa, vậy là em xinh đẹp động lòng người thật hả? hiii…
Anh cười thật tươi, đi đến đón lấy khay sữa đặt xuống bàn, ôm cô ngồi lên đùi, anh nói:
– Em nghĩ bên anh còn thiếu mỹ nhân sao? Lúc đầu thì em cứ như osin của anh thôi! Nhưng dần dần anh không hiểu mình bắt đầu quan tâm, để ý đến tất cả hành động, cử chỉ…. nói chung cái gì có liên quan đến em anh đều muốn biết và can thiệp vào! hii…hiii….
– Hóa ra em lọt vào tầm ngấm của sói ca mà không hề hay biết nha!
– Dù em có biết thì cũng sẽ thuộc về anh thôi! Em nhất định là vợ của anh không ai có thể thay thế được, hiểu không?
Cô vòng tay qua cổ anh, nhẹ nói:
– Có chồng vừa đẹp, vừa giàu, vừa có địa vị thiệt là khó hầu hạ quá đi! ư….a….a…
Phan An nói chưa dứt lời thì đã rơi vào nụ hôn cuồng dã của anh chồng bá đạo!.