Chương 91: Giấc mơ đã thành hiện thực
Khi bóng dáng của chiếc Bugatti vừa thấp thoáng phía sau hàng cây, Bối Nguyệt Sương đã vui sướng đến bật khóc, Bối Tư Thành cũng không nén được nỗi xúc động mà ôm chầm lấy chị gái mình.
Cuối cùng giấc mơ của hai chị em cũng trở thành hiện thực rồi.
Thấy xe của Thượng Quan Diên Dịch vừa dừng lại trước sảnh, Bối Tư Thành có chút vội vàng kéo Bối Nguyệt Sương đi về phía anh.
Thượng Quan Diên Dịch lập tức hạ cửa kính xuống rồi cất cao giọng nhắc nhở Bối Tư Thành: “Dìu chị em cẩn thận đấy.”
Dứt lời anh cũng nhanh chóng xuống xe với hai chị em, thấy đôi mắt của cô đã ướt đẫm, trái tim anh lại đau thêm một chút.
Ôm cô vào lòng, Thượng Quan Diên Dịch dịu dàng vuốt ve tấm lưng đang run rẩy của cô, anh biết cô đã đợi ngày này suốt chín năm rồi, những ấm ức mà cô phải chịu khi còn ở Bối gia cũng là vì ngày hôm nay.
“Tiểu Sương, Tiểu Thành, chúng ta làm được rồi.”
Lúc này, Bối Tư Thành cũng sụt sùi bước tới gần anh, đôi mắt của cậu đỏ hoe, muốn ôm anh nhưng lại không dám.
Thượng Quan Diên Dịch cười khẽ một tiếng rồi kéo cậu vào lòng, vòng tay anh ôm trọn cả hai chị em.
Bối Tư Thành bật khóc, Bối Nguyệt Sương liền quay sang dỗ dành cậu, nhìn hai chị em Thượng Quan Diên Dịch thực sự nói không nên lời.
Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy nắng và gió.
Quả thật con người chỉ có thể xoa dịu nỗi đau.
Khoảnh khắc ấy, thứ mà Tiết Chính Toàn thấy được trong mắt anh chính là nỗi đau.
Mặc dù chúng ta chỉ có thể xoa dịu nỗi đau, nhưng ít ra những người nằm xuống đã có thể yên nghỉ rồi.
…
Tối hôm đó, Thời Mặc Viễn quyết định đến tìm Bối Nguyệt Sương để nói toàn bộ sự thật cho cô biết.
Phản ứng đầu tiên của cô là xác nhận lại với Thượng Quan Diên Dịch, cô cho rằng Thời Mặc Viễn chỉ đang lừa mình mà thôi, anh ta không phải là Kane, anh ta là tài xế của cô mà.
Nhưng rồi Thượng Quan Diên Dịch cũng gật đầu, tia hy vọng cuối cùng của cô cũng tan thành mây khói. Bây giờ Bối Nguyệt Sương đã biết lý do vì sao Thời Mặc Viễn lại đưa phong bì tiền mừng cho cô rồi.
Ngày mai anh ta sẽ ra cảnh sát đầu thú.
Thời Mặc Viễn khẽ mỉm cười: “Tôi quả thật không phải người tốt nhưng trước giờ tôi chưa từng lừa dối Bối Nguyệt Sương.”
Ngoại trừ việc này ra.
Trong giây phút này, Bối Nguyệt Sương thực sự không biết phải nói gì với anh ta, Thượng Quan Diên Dịch xoa nhẹ bả vai cô đồng thời hướng mắt về phía Thời Mặc Viễn: “Tội của anh có thể được giảm nhẹ.”
Thời gian vừa qua Thời Mặc Viễn cũng đã hết sức phối hợp với cảnh sát trong việc truy bắt Tiết Chính Toàn.
Theo suy đoán của Vương Vĩ, tội danh của anh ta nếu được thành lập sẽ nhận mức án cao nhất là mười năm tù giam, nhưng Thời Mặc Viễn có vẻ không quá bận tâm đến vấn đề này.
“Bao giờ hai người mới tổ chức hôn lễ?”
Nhắc đến chuyện này Thượng Quan Diên Dịch lại có chút bất mãn, anh không trả lời Thời Mặc Viễn mà quay sang nhìn người bên cạnh.
Bối Nguyệt Sương cũng nhìn anh: “Anh vẫn còn giận em vì chuyện đó à?”
Thời Mặc Viễn nhìn hai người: “Có chuyện gì sao?”
Bối Nguyệt Sương nhỏ giọng giải thích: “Em định đợi khi nào con lớn mới tính đến chuyện hôn lễ, vậy nên anh ấy không được vui.”
Thời Mặc Viễn cứ ngỡ là vấn đề gì quan trọng, có lẽ Bối Nguyệt Sương muốn cho đứa bé chứng kiến hôn lễ của cha mẹ nó, còn Thượng Quan Diên Dịch thì lại muốn nhanh chóng cử hành hôn lễ.
Lần này Thời Mặc Viễn đứng về phía Thượng Quan Diên Dịch.
“Sương Sương, em mau cưới anh ấy đi.”
Trước đó Thượng Quan Diên Dịch đã dùng tất cả sự chân thành để thuyết phục cô, cô không đồng ý. Bây giờ Thời Mặc Viễn mới nói một câu mà cô đã lập tức gật đầu.
Cô chịu lấy anh rồi nhưng Thượng Quan Diên Dịch không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Thời Mặc Viễn nói thêm câu cũng xin phép ra về, Bối Nguyệt Sương thấy anh ta nặng nề đứng dậy, dường như rất quyến luyến nơi này, anh ta không nhìn cô, cất bước rời đi.
Nhìn theo bóng lưng thẳng thắp của người đàn ông, khoé môi cô cũng chậm rãi nâng lên.
Cô không luyến tiếc.
Vì cô biết Thời Mặc Viễn nhất định sẽ trở lại vào một ngày không xa.