Chương 83: Tội danh được thành lập
“Anh à, Tiểu Ninh xảy ra chuyện rồi.”
Tần Khuê vốn định thuật lại đầu đuôi câu chuyện thì Tiết Chính Toàn ngăn lại và hẹn bà ta gặp mặt trực tiếp.
Thời gian, địa điểm cũng như cách thức trao đổi của bọn họ Thượng Quan Diên Dịch và phía cảnh sát đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Thời gian của cuộc hẹn là ba giờ chiều, mới hai giờ cảnh sát đã tìm tới Bối gia.
Tất cả bằng chứng và lời khai đều hướng về phía Bối Quân Ninh. Là một người mẹ, Tần Khuê một mực khẳng định con gái mình vô tội, cả hai mẹ con đều cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể.
“Các anh không thể dựa vào một nuốt ruồi mà buộc tội con gái tôi, hơn nữa người suýt gặp nạn là em họ của con bé vì vậy không có lý do gì để con bé phải thuê người bắt cóc em họ của mình cả.”
Dù lý lẽ của bà ta có sắc bén như thế nào thì cảnh sát chỉ làm việc dựa trên chứng cứ mà thôi.
Vị cảnh sát lạnh lùng giơ một tờ giấy và một túi niêm phong vật chứng lên: “Đây chính là chiếc bông tai mà kẻ đứng sau vụ này đã đánh rơi ở hiện trường, chúng tôi yêu cầu khám xét nhà.”
Chiếc bông tai vật chứng và lệnh khám xét khiến Tần Khuê hoàn toàn chết lặng, chiếc bông tai đó là món quà sinh nhật mà bà ta đã tặng cho Bối Quân Ninh. Nếu chẳng may cảnh sát tìm được chiếc còn lại thì con gái bà ta xong đời thật rồi.
“Các anh cứ tự nhiên.”
Thấy Bối Quân Ninh tự tin như vậy, Tần Khuê mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô ta đã phi tang chiếc bông tai kia rồi.
Cảnh sát bắt đầu quá trình khám xét, Tần Khuê và Bối Quân Ninh thấp thỏm chờ đợi kết quả mặc dù biết vật chứng đã không còn.
Mười lăm phút trôi qua, phía cảnh sát đã có kết luận.
“Chúng tôi đã tìm được chiếc bông tai còn lại ở trong phòng ngủ của cô Bối.”
Bối Quân Ninh vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc bông tai mà viên cảnh sát đã tìm được, khi đó cô ta đã mắc một sai lầm, thực sự từ đầu tới cuối chỉ có một chiếc bông tai mà thôi.
Người làm việc xấu nhất định sẽ để lộ sơ hở, Bối Quân Ninh cũng vậy.
“Sao các anh có thể tìm được chứ? Tối qua tôi đã vứt nó vào toilet rồi mà.”
Viên cảnh sát nghiêm nghị nói: “Cô Bối, vừa rồi chính miệng cô đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, bây giờ chúng tôi có quyền áp giải phạm nhân về sở cảnh sát.”
…
Tin tức Bối Quân Ninh bị đưa về sở cảnh sát nhanh chóng truyền đến tai Bối Nguyệt Sương và Bối Tư Thành. Kết cục của cô ta ngày hôm nay có thể hình như bằng một câu: ‘Gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy.’
Bối Tư Thành cảm thấy vô cùng hả hê, cuối cùng quả báo cũng đến với Bối Quân Ninh, từ nay chị gái cậu không cần phiền lòng về cô ta nữa rồi.
Về phía Bối Nguyệt Sương, cô chỉ luyến tiếc khoảng thời gian Bối Quân Ninh còn thật lòng xem cô là em họ của mình.
Cô vẫn còn nhớ mùa xuân năm đó Bối Quân Ninh vừa cõng cô ở trên lưng vừa không ngừng dặn dò cô phải đi đứng thật cẩn thận.
Bối Nguyệt Sương trả lời tin nhắn của Thượng Quan Diên Dịch rồi tiếp tục theo dõi bài giảng của giáo sư, thời gian tin nhắn được gửi đi là ba giờ đúng.
Lúc này Tần Khuê đã có mặt tại điểm hẹn, quán cà phê nhỏ nằm sâu trong một khu ẩm thực vô cùng sầm uất, vừa bước vào trong quán Tần Khuê đã nhận ra Tiết Chính Toàn, do đó bà ta liền ngồi xuống bàn bên cạnh.
Phục vụ đến, Tần Khuê gọi cho mình một tách cà phê, tiếp đó bà ta lấy điện thoại ra để xem tin tức.
Người đàn ông ở bàn bên cạnh vẫn đang nhâm nhi tách cà phê nóng hổi, lần này ông ta không mang khẩu trang nhưng chiếc mũ lưỡi trai kia đã che đi một nửa gương mặt.
Thức uống được mang lên, Tần Khuê ngỏ ý muốn thanh toán trước tiền cà phê, người phục vụ vui vẻ đồng ý.
Nhận lại tiền thừa, bà ta cũng bắt đầu thưởng thức cà phê như những vị khách khác, nhưng chưa đầy một phút sau bà ta liền giả vờ nhận được một cuộc điện thoại quan trọng nên phải đi xử lý, trước khi rời khỏi bà ta đã cẩn thận nhét một tờ giấy bên dưới tách cà phê.
Tiết Chính Toàn lập tức đứng dậy, thứ ông ta cần chính là tờ giấy mà Tần Khuê đã để lại, khi hắn ta vừa vươn tay về phía cốc cà phê thì người phục vụ đột nhiên tiến đến hỏi: “Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
Hàng lông mày của Tiết Chính Toàn nhíu chặt lại, người phục vụ này không thể vô duyên vô cớ đến làm phiền hắn ta vào thời điểm quan trọng như vậy.
Nghi ngờ người này chính là cảnh sát cải trang, Tiết Chính Toàn cũng không có biểu hiện gì lạ.
“Không có gì.”
Hắn ta trả lời người phục vụ rồi lao về phía cửa như một cơn gió, số phận của tờ giấy kia không biết sẽ thuộc về tay ai, hắn ta chỉ biết giữ được cái mạng này mới là điều quan trọng nhất.
Nội dung được viết trong tờ giấy mà cảnh sát đã lấy được chỉ vỏn vẹn có năm chữ.
“Diệt trừ Bối Nguyệt Sương.”
Lần này Bối Quân Ninh không thể thoát tội, mong muốn lớn nhất của Tần Khuê là phải lấy cho bằng được cái mạng của Bối Nguyệt Sương, chính cô là người đã cấu kết với Thượng Quan Diên Dịch để đưa con gái bà ta vào cảnh tù tội này.