Chương 81: Âm mưu của Bối Quân Ninh
Tối hôm trước Thượng Quan Diên Dịch đã dặn đầu bếp chuẩn bị một ít bánh Biscotti để Bối Nguyệt Sương mang lên lớp học, phòng khi cô đói bụng còn có cái để lót dạ.
Anh cho xe dừng lại phía trước cổng trường, đằng sau chiếc kính râm kia là một cặp mắt cực kỳ sắc bén, chưa đầy năm giây anh đã xác định được vị trí của Bối Quân Ninh.
Muốn gặp được Bối Nguyệt Sương cô ta chỉ có thể tìm đến nơi này và nấp sau góc cây để âm thầm quan sát.
Sự xuất hiện của Thượng Quan Diên Dịch khiến cô ta có chút kinh ngạc, không ngờ anh lại đích thân đưa Bối Nguyệt Sương đến trường, sự oán hận của cô ta dành cho Bối Nguyệt Sương lại tăng thêm một chút.
Đợi đến khi xe của Thượng Quan Diên Dịch đã đi xa, Bối Quân Ninh mới ra hiệu cho hai người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe bảy chỗ cách đó không xa, lần này cô ta nhất định phải giải thoát cho đứa em họ tội nghiệp của mình.
Nhận được tín hiệu từ cô ta, hai người đàn ông bắt đầu điều khiển chiếc xe tiến thẳng về phía Bối Nguyệt Sương, lúc này cô vẫn bước đi rất chậm rãi.
Khoảng cách được rút ngắn chỉ còn vài mét, người ngồi đằng sau đã mở sẵn cửa xe, trên tay hắn còn cầm một chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê.
Nếu kế hoạch diễn ra thuận lợi, Bối Nguyệt Sương sẽ giống như bốc hơi khỏi nơi này vậy.
Thời cơ đã đến, chiếc xe di chuyển chậm lại, tên phía sau cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng, khi mục tiêu đã ở ngay trước mắt, hắn vươn chiếc khăn về phía Bối Nguyệt Sương.
Một giây trước Bối Nguyệt Sương vẫn chưa cảm nhận được gì nhưng giây tiếp theo cô đã thoát khỏi tay hắn bằng cách ngồi sụp xuống đất.
Khoảnh khắc ấy Bối Quân Ninh và hai tên kia mới nhận ra bọn họ đều đã mắc bẫy của Bối Nguyệt Sương.
Trước tình huống bất ngờ này, rút lui là phương án duy nhất của bọn họ, điều quan trọng là có thể rút lui một cách an toàn hay không, vì hiện giờ cảnh sát đã bao vây khu vực này rồi.
Rất nhanh chóng, hai tên bắt cóc đã bị cảnh sát tóm lấy, một phần là do bọn chúng không mang theo vũ khí nguy hiểm bên người.
Những sinh viên có mặt ở xung quanh đều tỏ ra hết sức bàng hoàng khi chứng kiến một màn này, trong đó có nhóm của Đường Hảo.
Cả nhóm bốn người hốt hoảng chạy đến chỗ Bối Nguyệt Sương, trong khi cô đang đứng đợi Thượng Quan Diên Dịch quay lại thì Trình Húc không biết từ đâu xuất hiện rồi ôm chầm lấy cô.
“Vừa rồi nguy hiểm quá, em không sao chứ?”
Bối Nguyệt Sương lập tức đẩy Trình Húc ra khỏi người mình, không ngờ Trình Húc lại tiếp tục ôm cô, lần này cậu ta nhất quyết không buông tay.
“Tiểu Sương, anh thích em.” Trình Húc thẳng thắn bày tỏ, mặc dù biết Bối Nguyệt Sương không thích mình nhưng cậu ta vẫn muốn nói lên tình cảm của mình.
“Anh buông em ra đi.”
Lúc Đường Hảo, Cố Kiều và Doãn Tranh Tranh đến nơi thì trông thấy cảnh này.
“Trình Húc, cậu bị điên rồi.”
Đường Hảo hung hăng túm lấy cổ áo của Trình Húc kéo ngược ra sau, vì thế Trình Húc không thể không buông cô ra.
Đẩy Trình Húc qua một bên, Đường Hảo vội vàng tiến đến trấn an Bối Nguyệt Sương: “Không sao, có bọn chị ở đây rồi.”
Thật ra Bối Nguyệt Sương không cảm thấy sợ hãi, cô chỉ tức giận vì không thể đẩy Trình Húc ra.
“Cảm ơn chị.”
Đường Hảo xoa đầu cô: “Không sao là tốt rồi.”
Tiếp theo cô nàng quay sang nhìn Trình Húc bằng ánh mắt vô cùng giận dữ: “Tôi đã nói Tiểu Sương không có tình cảm với cậu rồi, cậu miễn cưỡng con bé cũng có ích gì?”
Bối Nguyệt Sương không muốn sự việc đi xa hơn nên kéo nhẹ cánh tay của Đường Hảo, hơn nữa xe của Thượng Quan Diên Dịch đã đỗ ngay bên cạnh.
Cô khẩn trương nói: “Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho em, bây giờ em có việc phải đi trước ạ.”
Bối Nguyệt Sương không muốn Thượng Quan Diên Dịch bước xuống xe vì sợ sẽ bị mọi người phát hiện, chỉ là khi cô vừa xoay người thì cửa xe đã mở ra.
Không riêng Bối Nguyệt Sương và nhóm của Đường Hảo, tất cả mọi người cũng đã nhìn thấy Thượng Quan Diên Dịch. Anh không phải là diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng nhưng mọi người đều nhận ra anh với tư cách là chủ nhân của Thiên Thời.
Bối Nguyệt Sương không quan tâm đến phản ứng của người khác, nếu Thượng Quan Diên Dịch đã tiến về phía cô thì cô cũng không ngần ngại tiến về phía anh.
Thượng Quan Diên Dịch ôm cô vào lòng, đồng thời ở phía đối diện Trình Húc cũng nhận được một ánh mắt vô cùng sắc lạnh.
Những lời bàn tán bắt đầu vang lên ở khắp nơi.
Qua một lúc Thượng Quan Diên Dịch mới buông cô ra.
“Bối Quân Ninh sẽ không thoát khỏi tay anh.”
Bối Nguyệt Sương dùng sức gật đầu.
Lần này Thượng Quan Diên Dịch không hề giăng bẫy để Bối Quân Ninh tự chui đầu vào, chẳng qua là anh đoán được ý đồ của cô ta nên mới nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, mục đích duy nhất của anh là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Bối Nguyệt Sương.
Không ngờ đến lúc quan trọng cô lại bỏ ngoài tai lời dặn của anh, cô không nên để bọn bắt cóc tới gần như thế mới tìm cách thoát thân, vì ngay từ đầu cô đã phát hiện ra bọn chúng rồi.
Mà thật ra Bối Nguyệt Sương chỉ muốn có được chứng cứ rõ ràng hơn để buộc tội bọn chúng nên mới mạo hiểm như thế.