Chương 71: Tín hiệu khả quan
Bối Nguyệt Sương nghe anh nói sắp phải rời đi liền lấy túi sữa hạt đưa cho anh, cô dặn dò rất kỹ lưỡng: “Anh đưa cái này cho thư ký của anh nhé.”
Thượng Quan Diên Dịch nhận lấy túi sữa hạt cô mua, trong mắt tràn ngập ý cười, anh vươn vuốt ve gò má xinh đẹp của cô: “Anh sẽ tự làm.”
Bối Nguyệt Sương rất vui khi nghe anh nói như thế, cô chỉ sợ anh sẽ nhìn thấy tờ giấy kia rồi lại cười cô.
“Khi nào anh bận thì có thể nhờ chị ấy làm giúp.”
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn cô: “Những việc thế này anh chỉ muốn vợ làm cho anh.”
Bối Nguyệt Sương không có cách nào ngăn anh nói ra những lời thế này, càng không thể ngăn trái tim mình rung động vì anh.
“Anh Diên Dịch.” Cô vẫn không nỡ nói lời tạm biệt với anh, trong mắt thoáng qua một tia luyến tiếc: “Anh đi cẩn thận nhé.”
Căn phòng đã yên tĩnh trở lại, Thượng Quan Diên Dịch cũng đã đi rồi.
…
Trưa hôm sau Thượng Quan Diên Dịch có hẹn với Thời Mặc Viễn tại nhà Vương Vĩ, bình thường nếu không có việc gì quan trọng thì ba người chỉ trao đổi qua điện thoại.
Nhưng trước đó Thời Mặc Viễn phải đến trường đón Bối Nguyệt Sương tan học, vì thế anh ta quyết định đưa cô đến nhà Vương Vĩ, tiện thể để cô và Thượng Quan Diên Dịch gặp nhau một chút. Gần đây Bối Quân Ninh đã không còn nghiêm khắc với cô như trước nữa.
Ngồi trên xe, Bối Nguyệt Sương nhận thấy đây không phải là đường về Bối gia, cô liền hỏi Thời Mặc Viễn: “Anh đưa tôi đi đâu thế?”
Thời Mặc Viễn đưa mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Tới nhà cảnh sát Vương.”
Nhà của Vương Vĩ có lẽ là nơi khiến Bối Nguyệt Sương cả đời cũng không thể quên.
Thời Mặc Viễn không giải thích rõ lý do tại sao lại đưa cô đến đây, Bối Nguyệt Sương cũng không hỏi thêm nữa, đến nơi sẽ biết ngay thôi.
Thượng Quan Diên Dịch thông báo sẽ đến muộn vì vẫn còn việc ở Thiên Thời, khi Thời Mặc Viễn và Bối Nguyệt Sương tiến vào đại sảnh thì chỉ thấy Vương Vĩ ngồi đợi ở sofa.
Sự xuất hiện của Bối Nguyệt Sương không nằm trong dự tính của Vương Vĩ, tuy nhiên anh ta vẫn vô cùng niềm nở: “Tiểu Sương cũng đến à?”
Bối Nguyệt Sương lễ phép lại một câu, Vương Vĩ mời hai người ngồi xuống ghế.
Lúc này Vương Đồng Đồng cũng vừa từ trường học trở về, thấy Bối Nguyệt Sương cô ta mừng rỡ gọi một tiếng ‘chị chồng’ rồi chạy đến ngồi xuống bên cạnh cô.
“Lâu rồi mới thấy chị chồng đến nhà em chơi.”
Bối Nguyệt Sương có hơi bất ngờ, cô không biết Vương Đồng Đồng và em trai mình đã tiến triển đến đâu rồi nhưng cô thích nghe một tiếng ‘chị chồng’ này.
Chuyện Vương Đồng Đồng theo đuổi Bối Tư Thành ở đây ai cũng biết, vì vậy Bối Nguyệt Sương cũng không ngại hỏi thẳng: “Em có gặp Tiểu Thành ở trường không?”
Hai mắt của Vương Đồng Đồng như thể phát sáng: “Có ạ, hôm nay anh ấy còn cười với em nữa.”
Đó là một tín hiệu đáng mừng.
Bối Nguyệt Sương vui vẻ gật đầu, trong khi đó Vương Vĩ lại tỏ ra hết sức khó tin: “Thằng bé đó cười với em thật à?”
Vương Đồng Đồng đột nhiên nhíu mày: “Thái độ của anh là sao đây? Chẳng lẽ em lại bịa chuyện để lừa chị chồng của em?”
Vương Vĩ cười lạnh một tiếng: “Anh chỉ quan tâm chuyện của hai đứa thôi mà, em hung dữ với anh làm gì?”
Vương Đồng Đồng không nói chuyện với anh trai của mình nữa, cô ta ôm cánh tay của Bối Nguyệt Sương: “Nghe nói chị và anh Diên Dịch đang hẹn hò với nhau, chuyện đó có thật không vậy ạ?”
Vương Vĩ: “Đợi em hỏi thì người ta đã kết hôn với nhau luôn rồi.”
Vương Đồng Đồng kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm nhìn cô: “Anh chị đã kết hôn rồi sao? Chuyện lớn thế này sao em lại không biết chứ?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi đáp: “Chị và anh ấy chỉ mới đăng kí kết hôn thôi, hôn lễ có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Vương Đồng Đồng vẫn chưa thể tin đây chính là sự thật: “Anh chị làm em bất ngờ thật đấy.”
Bản thân Bối Nguyệt Sương khi đó còn cảm thấy bất ngờ huống chi là Vương Đồng Đồng.
Mọi người trò chuyện với nhau thêm một lúc thì thấy xe của Thượng Quan Diên Dịch từ đằng xa tiến đến trước sảnh, Bối Nguyệt Sương vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng, hóa ra Thời Mặc Viễn đưa cô đến đây gặp anh, có điều cô không biết Thượng Quan Diên Dịch có biết chuyện này hay không.
Thượng Quan Diên Dịch đã bắt đầu tiến về phía này, Bối Nguyệt Sương không nhìn anh nữa, lát nữa có việc gì Thời Mặc Viễn sẽ giải thích với anh.
“Chồng chị tới rồi kìa.” Vương Đồng Đồng lay người Bối Nguyệt Sương, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Bối Nguyệt Sương kiên quyết không nhìn anh, cô chỉ ‘ừ’ với Vương Đồng Đồng một tiếng rồi bưng cốc nước trên bàn lên uống.
Lúc bấy giờ, Thượng Quan Diên Dịch thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh nói với Vương Vĩ và Thời Mặc Viễn: “Phu nhân của tôi là như thế đấy, thấy chồng đến cũng chẳng thèm chào hỏi một tiếng.”
Vương Vĩ và Thời Mặc Viễn đồng loạt nhún vai, Bối Nguyệt Sương nén cười nhìn anh: “Anh Diên Dịch mới đến ạ.”
Sau đó tất cả mọi người đều không khỏi bật cười.