Chương 56: Hẹn gặp lại (H)
“Có chịu nổi không?” Hơi thở của anh nặng nề, thẳng người ghé sát vào tai cô hỏi một câu, khuôn ngực của hai người cũng vì thế mà dán chặt vào nhau, mềm mại và cứng rắn, người khó chịu nhiều hơn có lẽ là Thượng Quan Diên Dịch.
Không đợi Bối Nguyệt Sương trả lời, bàn tay anh đã bao trọn cặp mông căng mịn của cô, tay còn lại đỡ lấy hạ thân căng cứng kiên nhẫn thăm dò đoá hoa non mềm giữa hai chân cô, sự tiếp xúc nóng bỏng ấy khiến cả hai không khỏi than nhẹ một tiếng.
“Bà xã, ôm anh đi.”
Bối Nguyệt Sương ngoan ngoãn làm theo lời anh, đôi tay cô run run tìm đến chiếc cổ thon dài rồi từ từ siết chặt, ở nơi nào đó Thượng Quan Diên Dịch cũng lặng lẽ xuyên qua sự mềm mại và chặt chẽ của cô, kéo theo vô vàn âm thanh mê người.
Khuôn mặt cương nghị của anh kề sát bên tai cô, từ đôi mắt đen dài đến bờ môi đang hé mở, đẹp không thể tả.
Dưới sự tấn công của anh, cơ thể Bối Nguyệt Sương tựa như đang lênh đênh giữa đại dương mênh mông, mà Thượng Quan Diên Dịch vừa là nguồn cơn của con sóng dữ vừa là chiếc phao cứu sinh duy nhất để cô bám víu.
Hai bên mạn sườn đã bị anh nắm lấy, Bối Nguyệt Sương chỉ có thể nương theo từng cái thúc eo của anh mà hoà chung tiết tấu, tiếng thở dốc của anh, tiếng rên rỉ yêu kiều của cô càng làm cho bản tình ca đêm nay trở nên thật sinh động.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ chạm vào mái đầu đang vùi vào ngực mình, hai điểm nhạy cảm được bao bọc trong sự ấm áp và ướt át của anh, chiếc lưỡi mềm mại không ngừng uốn lượn, đưa đẩy rồi khiêu khích, đôi lúc Bối Nguyệt Sương còn cảm nhận được hàm răng của anh.
Đôi môi của Thượng Quan Diên Dịch trượt thẳng một đường đến đôi môi đỏ mọng của cô, nuốt xuống những âm thanh nức nở như muốn câu hồn đoạt phách và cả dư vị ngọt ngào chỉ thuộc về cô.
Nơi hạ thân bỗng truyền đến một trận tê dại khiến Bối Nguyệt Sương khẽ cắn môi rên lên một tiếng, tốc độ và lực đạo của anh chỉ có tăng lên mà không hề giảm xuống.
Vùng nước xung quanh hai người chuyển động ngày nào dữ dội hơn rồi đột nhiên lắng đọng lại, lúc này Thượng Quan Diên Dịch đã ôm cô ngồi vững vàng trên thành bồn tắm, tấm lưng trắng mịn của cô dán chặt vào khuôn ngực màu đồng của anh, ngay bên dưới là khung cảnh vô cùng mị hoặc.
Một lần nữa nắm lấy eo thon, Thượng Quan Diên Dịch say mê thưởng thức chiếc cổ trắng ngần của cô, hai linh hồn quyện chặt vào nhau.
“Bà xã của anh thật biết cách chiều chồng.”
Bối Nguyệt Sương cũng không rõ hai người đã dây dưa trong bao lâu, cô chỉ nhớ sau cuộc hoan ái đó Thượng Quan Diên Dịch đã gọi thức ăn cho cô, trước đó cô nói rằng mình muốn ăn bánh bao.
Phía nhà hàng nhanh chóng giao thức ăn đến, cầm hai cái bánh bao trên tay, Bối Nguyệt Sương mỉm cười đưa cho anh một cái: “Anh ăn bánh bao đi.”
Nhưng đáp lại cô chỉ là một cái liếc mắt có phần hờ hững của người đàn ông, hiện tại Thượng Quan Diên Dịch đang phải xử lý số công việc mà anh đã bỏ dở để tạo em bé cùng cô.
“Em ăn hết hai cái cho anh.”
Bối Nguyệt Sương thấy anh có vẻ rất bận nên không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi trên sofa ăn bánh bao của mình, nhưng với sức của cô thì chỉ ăn nửa cái là đã no căng bụng rồi, đằng này anh bảo cô phải ăn hết hai cái.
Cô biết chuyện đó là không thể nên tìm cách thương lượng với anh, cô giả vờ đi tới đi lui trong phòng rồi dừng lại phía sau bàn làm việc, vừa ăn bánh bao vừa hỏi vu vơ một câu: “Nếu anh không ăn thì em chia cho Thời Mặc Viễn một cái nhé?”
Thượng Quan Diên Dịch nghe xong liền xoay ghế lại nhìn cô, trên khuôn mặt anh chẳng có chỗ nào là hài lòng cả: “Lần trước là khoai nướng, lần này là bánh bao, có phải em cho rằng anh không biết ghen?”
Bối Nguyệt Sương chợt khựng lại, đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, giọng điệu có phần khó hiểu: “Khoai nướng gì?”
Thượng Quan Diên Dịch đá nhẹ vào chân cô một cái xem như trừng phạt, sau đó xoay ghế lại tiếp tục làm việc.
Bối Nguyệt Sương ngẩn người một lúc mới trở về sofa cố gắng lục lại trí nhớ. Khoai nướng và Thời Mặc Viễn, khoai nướng và Thời Mặc Viễn, khoai nướng…
Cuối cùng thì cô cũng nhớ ra, có lẽ anh muốn nhắc đến chuyến dịch ‘hè yêu thương’ ở Vân Tô, đêm đó cô đã mời Thời Mặc Viễn ăn khoai nướng cùng mình.
Nghĩ đến đây cô không nhịn được mà che miệng cười, hóa ra anh vẫn luôn đi theo cô, quan sát mọi nhất cử nhất động của cô, điều quan trọng là anh đang ghen!
Nhưng trước mắt Bối Nguyệt Sương vẫn phải ăn hết hai cái bánh bao, cuộc thương lượng vừa rồi đã thất bại.
Thêm năm phút trôi qua, Bối Nguyệt Sương đã ăn hết một cái bánh bao và cũng giơ tay đầu hàng, nhìn lại đồng hồ thì đã gần chín giờ tối, cô trút một tiếng thở dài nhìn về phía anh, ánh mắt đượm buồn: “Anh Diên Dịch, em về nhé.”
Không còn nghe tiếng gõ bàn phím nữa, Bối Nguyệt Sương thấy anh ngẩng đầu lên nhìn mình, trông nét mặt vẫn rất bình thản, anh chậm rãi lên tiếng: “Mang bánh bao lại đây.”
Bối Nguyệt Sương nghĩ anh sẽ ăn cái bánh bao còn lại nên nhanh chóng mang đến bàn làm việc cho anh, đến nơi Thượng Quan Diên Dịch nhận lấy bánh bao đồng thời kéo cô ngồi lên đùi của mình.
Trong phòng làm việc xa hoa, Thượng Quan Diên Dịch vừa ăn bánh bao vừa ôm cô vợ nhỏ ở trong lòng, bầu không khí vô cùng ấm áp.
“Ăn thêm đi.”
Bối Nguyệt Sương nhìn khuôn mặt tuấn tú ở bên cạnh rồi mở miệng cắn một miếng bánh bao trong tay anh, rõ ràng đã no căng rồi nhưng chỉ cần Thượng Quan Diên Dịch đưa bánh bao tới gần thì cô giống như bị anh thôi miên, hai người thay phiên nhau chén sạch cái bánh bao.
“Anh dùng nhan sắc để dụ dỗ em đúng không?”
Thượng Quan Diên Dịch uống một ngụm cà phê, thản nhiên đáp: “Anh sinh ra đã như vậy rồi, ai bảo em si mê anh làm gì.”
Bối Nguyệt Sương chẳng những không có ý kiến gì mà còn hôn một cái chụt lên mặt anh, đôi mắt lấp lánh ý cười: “Chẳng phải anh cũng không nỡ để em về sao?”
Câu hỏi được thốt ra trong lúc vô tình ấy khiến Bối Nguyệt Sương phải dừng lại một chút, cô nhận ra mình sắp phải trở về thật rồi, nghĩ đến đó cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối: “Em về nhé.”
Thượng Quan Diên Dịch không nói gì, Bối Nguyệt Sương chỉ thấy anh lật ngửa lòng bàn tay của mình lên rồi đặt vào đó một chiếc điện thoại mới toanh: “Trong này đã lưu số của anh.”
Sau này Bối Nguyệt Sương sẽ liên lạc với anh bằng chiếc điện thoại này, chỉ có như thế mới qua mặt được Bối Quân Ninh.
Bối Nguyệt Sương nhìn anh thật lâu, Thượng Quan Diên Dịch cũng không nói gì nữa, chỉ có chiếc điện thoại trong tay vẫn tỏa ra hơi ấm.
Bối Nguyệt Sương không rõ anh đã hôn lên mặt cô bao nhiêu cái, lúc cô sắp sửa rời đi, anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô: “Hẹn gặp lại.”