Chương 26
Đổng Gia Hòa đến phòng thiết bị để mượn thiết bị nên bảo bạn học ra sân thể dục trước.
Dụ Hạ và bọn Lâm Chi Ngôn đã tới sân thể dục, trên sân thể dục có rất nhiều người và rất nhiều lớp đều đang luyện tập để chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Đổng Gia Hòa đã sắp xếp xong vị trí, một nửa sẽ đứng ở điểm xuất phát 100 mét, còn một nửa khác sẽ đứng ở điểm cuối 100 mét.
Dụ Hạ biết rõ vị trí của cuộc đua tiếp sức, người đứng phía sau cô là Đổng Gia Hòa, cô nhìn một cái, sửng sốt.
Dụ Hạ kinh ngạc: “Sao cậu lại xếp hàng ở đây?”
Lục Nhiên khoanh tay, lười biếng ngước mắt lên: “Đây vốn dĩ là vị trí của tôi.”
Dụ Hạ nhỏ giọng nói: “Trần Toàn đã nói với tớ rồi, Đổng Gia Hòa là người cuối cùng, cậu ấy hẳn là phải xếp sau tớ mới đúng.”
Lục Nhiên mặt không đổi sắc: “Đổng Gia Hòa cũng nói với tôi rồi, cậu ta cảm thấy mình chạy chưa đủ nhanh nên phải giao cho tôi ở cuối mới yên tâm.”
Dụ Hạ không có tiếp tục trầm ngâm vấn đề này: “Cậu chạy nhanh đến vậy à?”
Lục Nhiên nghiêng đầu, nhìn Dụ Hạ cười: “Bây giờ cậu đã biết bạn cùng bàn của mình xuất sắc đến mức nào rồi chứ?”
“Bạn ngồi cùng bàn của cậu lợi hại như vậy, có phải cậu cảm thấy rất hãnh diện không?” Cậu lười nhác cong khóe môi.
Dụ Hạ sửng sốt một chút, cười: “Không phải tớ đã nói với cậu làm người phải biết khiêm tốn sao?”
“Đã biết, lớp trưởng nhỏ.”
Cuộc luyện tập chạy tiếp sức đã bắt đầu, bạn học đầu tiên đã chạy ra đường băng.
Dụ Hạ đứng ở phía trước Lục Nhiên, có vài sợi tóc đen loà xoà dưới cổ áo đồng phục.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dụ Hạ, đột nhiên nói: “Lớp trưởng nhỏ, tóc cậu bị mắc vào dây kéo rồi.”
Dụ Hạ a một tiếng: “Thật sao?”
Cô hơi cúi đầu, nâng tay lên, chuẩn bị vén tóc cởi bỏ dây cột tóc.
Lúc này, Lục Nhiên đột nhiên tiến về phía trước vài bước, cậu cũng đưa tay ra, ngón tay thon dài chạm vào cổ tay Dụ Hạ.
Dụ Hạ cứng đờ người, vô thức dừng lại.
Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu cao lên: “Dụ Hạ, để tôi giúp cậu.”
Dụ Hạ đứng ở đó, nhận thấy được Lục Nhiên đột nhiên tới gần cô. Hơi thở của Lục Nhiên rất nhẹ, phả vào tai cô, có chút nóng lên.
Cô rũ mắt xuống: “Cảm ơn.”
Lục Nhiên khom lưng, nói một câu vào tai Dụ Hạ, giọng nói hơi trầm xuống, có chút khàn khàn.
“Dụ Hạ, cậu khách khí với tôi làm gì?”
Lục Nhiên đứng rất gần Dụ Hạ, mùi thơm trên cơ thể Dụ Hạ đánh úp lại, sau gáy lộ ra một phần làn da trắng như tuyết.
Cậu cầm tóc Dụ Hạ lên, mái tóc đen nhánh rơi xuống trên tay Lục Nhiên, khiến người ta có chút ngứa ngáy.
Giống như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng lay động trái tim cậu.
Cậu nghịch tóc Dụ Hạ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một lát sau, Dụ Hạ đưa lưng về phía Lục Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Đã được chưa?”
Lục Nhiên tiếp tục nghịch tóc Dụ Hạ: “Còn một chút nữa, tóc đang bị vướng ở cổ áo.”
Dụ Hạ nghe lời ồ một tiếng.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Lục Nhiên tiếp tục khảy tóc mình.
Lục Nhiên thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Dụ Hạ, nhẹ giọng cười.
Vài phút sau, Dụ Hạ lại hỏi: “Lục Nhiên, bây giờ đã được chưa?”
Lúc này Lục Nhiên mới ừ một tiếng, chậm rãi thu hồi tay, vén tóc Dụ Hạ ra ngoài đồng phục.
Cậu liếc mắt một cái, lại đặt tay lên cổ áo đồng phục của Dụ Hạ, chỉnh lại cho cô.
Các bạn học phía trước lần lượt chạy xong, sắp đến phiên Dụ Hạ. Dụ Hạ nhìn, trong lòng có chút lo lắng.
Cô vô thức nắm chặt tay lại.
Lục Nhiên thấy thế, nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Cậu không cần phải lo lắng.”
Dụ Hạ quay đầu nhìn Lục Nhiên.
“Đường băng chỉ ngắn thôi, cậu đừng suy nghĩ gì cả, hãy chạy hết sức có thể là được.”
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, ngữ khí mang theo sự chắc chắn và tự tin.
“Hơn nữa, có tôi ở phía sau cậu, cậu sợ cái gì?”
Không biết vì sao, sự lo lắng của Dụ Hạ dần tiêu tan.
Đến phiên Dụ Hạ, cô nhận gậy tiếp sức, chạy ra đường băng.
Dụ Hạ chạy rất nhanh, có chút khác biệt so với tưởng tượng của Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn bóng dáng của cô, nhướng mày.
Dụ Hạ chạy đến đích, đưa gậy tiếp sức cho Đổng Gia Hòa. Đổng Gia Hòa tiếp tục chạy sang đầu bên kia.
Dụ Hạ hơi thở dốc, tiếp tục nhìn về phía đường băng.
Người cuối cùng là Lục Nhiên.
Lục Nhiên cầm gậy tiếp sức, tốc độ của cậu rất nhanh, trong thời gian rất ngắn đã gần như đến đích.
Vạt áo của cậu bị tốc lên, dường như còn mang theo tiếng gió.
Lục Nhiên bước một bước dài, về đích dễ dàng.
Sau đó, lại luyện tập thêm vài lần, bạn học trong lớp mới dần dần tản ra.
Dụ Hạ đang muốn rời đi, nhưng khi cúi đầu nhìn lại thì phát hiện dây giày của mình bị lỏng, cô ngồi xổm trên mặt đất, cột dây giày cẩn thận.
Dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng có chút mờ mịt, khi chiếu lên người Dụ Hạ, làn da cô càng trắng hơn.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ một hồi, mới tiến lên.
Dụ Hạ chú ý tới một cái bóng đang đổ xuống.
Cô dừng lại ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Lục Nhiên cong eo, cúi đầu nhìn Dụ Hạ, ngữ điệu lười nhác: “Cậu đang cột dây giày à?”
Dụ Hạ nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”
Giây tiếp theo.
Lục Nhiên hơi khuỵu chân, chậm rãi hạ người xuống. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, chống hai tay lên đầu gối, rũ mắt nhìn Dụ Hạ.
“Dụ Hạ, vừa rồi cậu chạy rất nhanh.”
Nhìn cô nhỏ con, nhưng tốc độ lại không chậm khiến cậu có chút kinh ngạc.
Dụ Hạ nghiêm túc trả lời: “Sức khỏe của tớ không được tốt, mẹ tớ bảo tớ tập thể dục nên thỉnh thoảng tớ sẽ đi chạy bộ.”
Lục Nhiên nghiêng người về phía trước, khoảng cách với Dụ Hạ lập tức được kéo gần hơn.
Cậu vẫn luôn nhìn Dụ Hạ, bỗng dưng cười.
“Dụ Hạ, cậu vẫn luôn nghe lời như vậy à?”
Dụ Hạ lắc đầu: “Nhưng mà, đến lúc chạy thi đấu, tớ vẫn sẽ hồi hộp.”
Lục Nhiên trầm mặc vài giây.
Sau đó.
Cậu nâng tay lên, ngón tay thon dài đặt trên đầu Dụ Hạ. Mái tóc đen mềm mại của Dụ Hạ, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cậu.
Lục Nhiên cười cười, xoa đầu Dụ Hạ.
Dụ Hạ cảm nhận được một cảm giác ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngay sau đó, giọng nói thản nhiên của Lục Nhiên vang lên, có chút nghiêm túc.
“Từ bây giờ mỗi khi cậu lo lắng hãy nói cho tôi biết.”
Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, âm cuối dài lâu trầm thấp.
“Tôi lợi hại như vậy, cậu không cần phải sợ cái gì cả.”
……
Sau vài đợt huấn luyện, liền tuyên bố giải tán.
Đám người Lục Nhiên cùng đi siêu thị mua nước.
Lúc này toàn trường đã tan học, học sinh bắt đầu cùng nhau đi trong trường học ngày càng nhiều lên.
Lâm Chi Ngôn đi bên cạnh Dụ Hạ, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
“Rõ ràng đã là mùa thu rồi mà sao còn nóng như vậy chứ?” Lâm Chi Ngôn oán giận.
Mạnh Tử Thành đi ở phía trước Lâm Chi Ngôn, nghe thấy cô nói chuyện liền quay đầu lại mắng cô một cái.
“Mới vừa chạy xong đương nhiên là nóng rồi, cậu cho rằng sân thể dục sẽ lắp điều hòa cho cậu à?”
“Cậu……” Lâm Chi Ngôn ngừng phẩy tay: “Có gan thì đừng bỏ chạy!”
Mạnh Tử Thành vừa thấy có chuyện không ồn, lập tức bỏ chạy.
Lâm Chi Ngôn dậm chân, đuổi theo đánh cậu.
Dụ Hạ mím môi cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô đã quen với cảnh tượng này.
Lục Nhiên đi phía trước cố ý giảm tốc độ.
Chỉ chốc lát.
Cậu liền đi song song với Dụ Hạ.
Lục Nhiên nhìn mái tóc đuôi ngựa có chút đung đưa của Dụ Hạ, mỉm cười.
“Lớp trưởng nhỏ, cậu muốn uống cái gì? Tôi mời cậu.”
Dụ Hạ theo bản năng mở miệng: “Dâu tây……”
Giây tiếp theo, cô lắc đầu: “Không cần đâu, tớ sẽ tự mua.”
Tuy vừa rồi giọng nói của Dụ Hạ rất nhỏ, nhưng Lục Nhiên vẫn nghe được rất rõ ràng.
“Cậu thích dâu tây đến vậy à?”
Lục Nhiên cười một tiếng: “Xem ra là tôi tặng nhầm quà rồi.”
Lục Nhiên nheo mắt, giả vờ suy nghĩ một lúc.
Cậu nhếch khóe môi, cố ý trêu chọc Dụ Hạ: “Lớp trưởng nhỏ cậu có biết đồ trang trí hình dâu tây ở đâu bán không?”
“Tôi sẽ đi mua cho cậu.”
Dụ Hạ nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt Lục Nhiên.
Cô quay đầu đi, phớt lờ cậu.
Tới siêu thị.
Dụ Hạ không lấy thêm gì, chỉ lấy chai nước trên kệ rồi đi đến quầy thu ngân.
Dụ Hạ mở cặp sách ra, đưa thẻ ăn qua.
Cô đột nhiên a một tiếng, ngay sau đó cúi đầu nhìn lại trên mặt đất.
Mặt đất sạch sẽ không có gì cả.
Dụ Hạ có chút luống cuống, cô kiểm tra lại mấy lần đều không tìm thấy.
“Bạn học, nước của bạn.”
Nhân viên thu ngân đưa nước khoáng cho Dụ Hạ, lúc này Dụ Hạ mới ngẩng đầu đưa tay nhận lấy.
Dụ Hạ thấy Lâm Chi Ngôn đi ra từ siêu thị, vội vàng chạy qua.
“Chi Ngôn, tớ không biết đồ của tớ để ở đâu mất rồi, cậu đi về trước đi nhé.”
Vừa dứt lời, Dụ Hạ liền chạy ra khỏi siêu thị.
Lâm Chi Ngôn cũng chưa kịp gọi cô lại: “Này, Dụ Hạ……”
Lục Nhiên nhận thấy vẻ mặt của Dụ Hạ có gì đó không ổn.
Cậu nheo mắt lại, trực tiếp đi ra ngoài theo Dụ Hạ.
Hướng Dụ Hạ chạy tới là sân thể dục.
Trời đã gần tối, ánh sáng càng lúc càng thấp, ánh chiều tà đang lặn, nửa bầu trời nhuộm những màu sắc rực rỡ.
Trên sân thể dục, có một số học sinh đi theo tốp năm tốp ba.
Lục Nhiên nhìn lướt qua sân thể dục, nhanh chóng tìm được bóng dáng Dụ Hạ.
Lục Nhiên đi qua nửa sân thể dục, đi tới chỗ Dụ Hạ.
Mặc dù Lục Nhiên đã tới gần Dụ Hạ, nhưng cô lại không phát hiện ra.
Dụ Hạ cong eo, cúi đầu, ánh mắt rơi trên mặt đất.
Giống như đang tìm kiếm đồ vật gì đó.
Lục Nhiên đứng bên cạnh Dụ Hạ, nghiêng đầu nhìn cô.
Khuôn mặt trắng nõn của Dụ Hạ tràn đầy sự nôn nóng, cô liếc nhìn mặt đất hết lần này đến lần khác.
Lục Nhiên nghĩ.
Đồ bị mất đó chắc hẳn rất quan trọng với cô ấy.
Dụ Hạ không tìm được ở chỗ này, đứng dậy, chuẩn bị đổi chỗ tiếp tục tìm.
Cẳng chân có chút tê dại, Dụ Hạ loạng choạng, không cẩn thận lùi lại một bước.
Dường như có ai đó ở đằng sau cô.
Dụ Hạ đụng phải người đó.
Cô a một tiếng, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Lục Nhiên đứng ở phía sau cô, hình như cậu đã nhìn cô được một lúc rồi.
Giây tiếp theo, Lục Nhiên chống hai tay lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, ngang tầm mắt với Dụ Hạ.
Cậu đối diện với đôi mắt Dụ Hạ.
“Cậu đang tìm cái gì vậy?”
Lúc này.
Hốc mắt Dụ Hạ đột nhiên đỏ lên.
Cô vừa khóc, Lục Nhiên lập tức có chút luống cuống.
Lục Nhiên từ nhỏ đến giờ chưa từng dỗ ai.
Lần trước dỗ dành là vì Dụ Hạ đã chịu ủy khuất.
Lục Nhiên không biết nên an ủi cô thế nào.
Cậu nhẹ giọng, giọng nói trầm thấp vang lên trong sân thể dục lúc hoàng hôn.
“Cậu đừng khóc.”
Lục Nhiên rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn, nhưng lại nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Có chuyện gì tôi sẽ giúp cậu giải quyết, được không?”
Giọng của Dụ Hạ mơ hồ có chút âm mũi.
Cô hít sâu một hơi, cố nén nước mắt.
“Thực xin lỗi.” Ngữ khí Dụ Hạ mang vẻ hối lỗi.
Cô nhỏ giọng xin lỗi Lục Nhiên.
Lục Nhiên ngẩn ra: “Sao cậu phải xin lỗi tôi?”
Dụ Hạ nắm chặt tay, rũ đầu: “Tớ lỡ làm mất sợi dây cá heo biển nhỏ mà cậu tặng tớ rồi.”
Dụ Hạ chỉ vào cặp sách của mình: “Vừa rồi lúc đi siêu thị, đã không thấy tăm hơi.”
Lục Nhiên dừng lại, cười ra tiếng: “Cậu đừng lo lắng, tôi tặng cậu cái mới nhé?”
Dụ Hạ lắc đầu, ngữ khí kiên định, thậm chí có chút bướng bỉnh.
“Nhưng mà không giống nhau.”
Dụ Hạ không biết tại sao cô lại nỗ lực tìm đồ Lục Nhiên đã tặng cho cô như vậy.
Cô chỉ biết, nếu cá heo biển nhỏ kia mà biến mất, cô sẽ rất buồn.
Ánh hoàng hôn rơi xuống, quang ảnh lướt qua dáng người mảnh khảnh của Dụ Hạ.
Cô hơi ngẩng đầu, trong đáy mắt tràn đầy kiên trì.
Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, trong không khí tràn ngập hương thơm trong lành của hoa.
Trong lúc nhất thời, Lục Nhiên sửng sốt.
Dụ Hạ thay đổi địa điểm, bắt đầu tìm kiếm sợi dây cá heo biển nhỏ một lần nữa.
Cô hết sức tập trung, từ đầu đến cuối đều cúi đầu tìm.
Đi từ đầu này đến đầu kia của sân thể dục dường như không biết mỏi mệt.
Những tiếng động lớn trên sân thể dục cũng không hề ảnh hưởng đến Dụ Hạ.
Lần này, Lục Nhiên không lên tiếng phản bác.
Cậu đi theo phía sau Dụ Hạ, cùng cô tìm từng vòng quanh sân thể dục.
Trong mười phút ngắn ngủi này, Lục Nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lục Nhiên nhìn theo bóng lưng Dụ Hạ, không biết đã phát ngốc từ khi nào.
“Lục Nhiên, tìm thấy rồi!”
Tiếng kêu kinh hỉ của Dụ Hạ đột nhiên vang lên, Lục Nhiên lấy lại tinh thần.
Trên tay Dụ Hạ cầm dây cá heo biển nhỏ mà Lục Nhiên đã tặng cô.
Màu hồng nhạt phản chiếu trên lòng bàn tay trắng nõn của Dụ Hạ.
Cô cười rất vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, vẫy tay về phía Lục Nhiên.
Nhìn giống như một đứa trẻ khi được khen thưởng.
Sợi dây được tìm thấy trên bãi cỏ cạnh sân thể dục.
Hẳn là Dụ Hạ để bên cạnh sân thể dục, bị bạn học chạy bộ ngang qua đá tới nơi này.
Nhưng mà cũng may, cuối cùng vẫn tìm thấy.
Lục Nhiên tiến lại gần vài bước, đứng trước mặt Dụ Hạ.
Ý cười của Dụ Hạ không hề giảm đi, cô hơi cúi đầu, cẩn thận phủi cỏ dại khỏi sợi dây.
Bởi vì đã tìm kiếm rất lâu nên tóc Dụ Hạ có chút rối loạn.
Mái tóc rũ xuống một bên khuôn mặt của cô.
Khi gió thổi qua, vài sợi tóc đen dính vào mặt.
Lục Nhiên không nhịn được đưa tay vén mái tóc dài của Dụ Hạ ra sau tai cô.
Đầu ngón tay cậu vô tình lướt qua sườn mặt Dụ Hạ.
Xúc cảm mịn nhẵn làm đầu ngón tay cậu thấy mềm mại.
Lục Nhiên đột nhiên đưa tay vén tóc Dụ Hạ lên.
Dụ Hạ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà luống cuống.
Tai cô nóng lên, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.
Những ngón tay cô vô thức siết chặt cá heo biển nhỏ trong tay.
Lục Nhiên cong môi.
Cậu cúi người nhìn đầu nhỏ của Dụ Hạ.
Một ngón tay hơi cong lên, gãi vào chóp mũi cô.
“Vì sao lớp trưởng nhỏ lại tìm kỹ đến vậy thế?”