Chương 25
Hai tiết đầu tiên sáng nay là môn hóa học, giáo viên hóa học đã nói qua sẽ tiến hành một bài trắc nghiệm hóa học, kiểm tra thành quả học tập gần đây của mọi người.
Trong lớp kêu rên một trận. Nhưng không có cách nào, kiểm tra còn phải tiếp tục, hầu hết mọi người đều nhận mệnh cầm sách lên bắt đầu đọc.
Lớp học dần trở nên yên tĩnh.
Nhưng cũng có một số người hoàn toàn không hề để việc kiểm tra vào mắt.
Mạnh Tử Thành lấy cuốn truyện tranh ra đọc một cách thích thú.
Lâm Chi Ngôn thấy thế, gõ đầu cậu: “Sắp kiểm tra rồi mà cậu còn làm gì vậy?”
Mạnh Tử Thành sờ đầu: “Tớ đọc truyện tranh, có vấn đề gì sao?”
“Truyện tranh có thể làm thành tích môn hóa của cậu đạt tiêu chuẩn sao? Truyện tranh có thể làm cậu thi được điểm tối đa sao?” Lâm Chi Ngôn hận sắt không thành thép.
Giáo viên xếp cho hai người bọn họ ngồi cùng bàn, chính là để cô giám sát việc học tập của Mạnh Tử Thành, cô cũng sẽ không xuống nước.
Mạnh Tử Thành bị Lâm Chi Ngôn phê bình một trận, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Lâm Chi Ngôn tức giận tiếp tục nói: “Có cái gì không hiểu thì nhanh hỏi tớ đi, đến lúc đó tớ cũng sẽ không cho cậu chép đáp án đâu.”
Mạnh Tử Thành không còn cách, đành phải ngoan ngoãn lấy sách bài tập ra.
Ở lối đi nhỏ bên cạnh, Lục Nhiên dựa vào ghế, ngửa người ra sau, cúi đầu chơi di động. Trên bàn trống trơn, một quyển sách cũng không có.
Cậu quay đầu nhìn Dụ Hạ một cái.
Dụ Hạ đang thẳng lưng đọc sách, bộ dáng nghiêm túc cực kỳ.
Lục Nhiên lẳng lặng nhìn một hồi.
Sau đó, cậu ngồi thẳng dậy, thong thả ung dung lấy cuốn sách hóa học từ trong ngăn kéo ra, ánh mắt cũng rũ xuống.
Dụ Hạ đọc sách một lúc, ghi nhớ hết những chỗ dễ sai. Cô quay đầu lại nhìn về phía Lục Nhiên.
Lục Nhiên tựa đầu vào tay, mắt nhìn sách vở.
Trông rất tập trung.
Dụ Hạ mỉm cười, sau đó mới quay đầu tiếp tục đọc sách.
Không lâu sau, giáo viên hóa học ôm bài kiểm tra đi vào phòng học, liếc nhìn cả lớp một cái: “Mọi người cất sách vở, chuẩn bị bắt đầu làm bài.”
Trong bài kiểm tra lần này mọi người ngồi tại chỗ. Mọi người lần lượt cất sách vào trong ngăn kéo, trong phòng học vang lên một trận tiếng vang.
Dụ Hạ suy nghĩ một chút, nhìn Lục Nhiên nói: “Đừng căng thẳng.”
Lục Nhiên nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Dụ Hạ, thấp giọng cười nói: “Đã biết, lớp trưởng nhỏ.”
Bài kiểm tra được phát xuống dưới, người ngồi trước đưa bài cho bọn họ.
Lục Nhiên nhận bài, chậm rãi cầm bút viết đáp án.
Chuông tan học vang lên, bài kiểm tra được thu lại. Lớp lại khôi phục ầm ĩ.
Trong giờ giải lao, Lý Đại đi đến trước bàn Dụ Hạ, mở miệng: “Lớp trưởng, chủ nhiệm lớp nhờ tớ nói với cậu, buổi chiều đừng quên đi họp.”
Mấy ngày trước chủ nhiệm lớp đã đề cập với Dụ Hạ rằng chiều nay, lớp trưởng các lớp năm 2 phải đi họp, bàn một số những việc cần chú ý.
Thẩm Ức Bình lo lắng Dụ Hạ sẽ quên nên đã nhờ Lý Đại tới nhắc nhở.
Dụ Hạ gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Cô lấy từ trong túi đựng bút ra một cây bút và một cuốn sổ trong ngăn kéo, đứng dậy kéo ghế ra rời khỏi phòng học.
Đi học, Dụ Hạ không ở bên cạnh, Lục Nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.
Cậu biếng nhác tựa lưng vào ghế nghịch di động một lúc. Sau đó cậu cúi người chuẩn bị ngủ trên bàn.
Lúc này, cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng lại vài giây.
Dụ Hạ học tập nghiêm túc, mỗi lần đi học đều sẽ viết bài. Bây giờ cô không ở trong lớp nên không thể viết bài được.
Lục Nhiên trầm ngâm một lát.
Sau đó, cậu ngồi thẳng dậy, tay chống cằm, không chút để ý liếc nhìn bảng đen một cái.
Trên bảng đen đầy những ghi chú.
Lục Nhiên thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía bàn học Dụ Hạ.
Trên bàn học Dụ Hạ sách vở được mở ra, bên trên đặt một cây bút.
Lục Nhiên nghiêng người về phía trước lướt qua bàn học, giơ tay cầm lấy sách vở và bút của Dụ Hạ.
Cậu cầm bút, nhìn lên bảng đen.
Vừa xem, Lục Nhiên vừa ghi chép lại bài cho Dụ Hạ.
Lục Nhiên viết rất nhanh, chỉ trong chốc lát, cuốn vở của Dụ Hạ đã tràn ngập chữ viết chỉnh tề.
Lục Nhiên viết xong ghi chú trên bảng đen, đặt bút xuống, ngả người ra sau, nhàn nhã vươn vai.
Qua vài giây.
Cậu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lưng rời khỏi ghế, khuỷu tay chống trên bàn, bàn tay thon dài lại cầm lấy bút.
Lục Nhiên cúi đầu, không chút để ý tiếp tục viết trên sách vở.
Giáo viên giảng rất nhiều, nhưng có một số điểm dễ sai nói còn chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ.
Lục Nhiên nhìn lướt qua, trong đầu ôn lại những kiến thức này một lần, cậu biết chỗ nào dễ làm sai trong bài kiểm tra.
Lục Nhiên viết những điều này lên sách vở của Dụ Hạ, đến lúc đó cô thấy thì sẽ không làm sai.
Mạnh Tử Thành đang nói chuyện phiếm với những người ở phía sau, cậu thản nhiên nhìn sang bên cạnh vài lần, đôi mắt tức khắc mở to.
Chuyện gì vậy, Nhiên ca thế nhưng lại đang ghi bài?
Cậu dụi mắt, có chút không dám tin, nhìn lại một lần nữa để chắc chắn mình nhìn đúng.
Điều này quá kỳ lạ.
Mạnh Tử Thành nhìn chằm chằm vào Lục Nhiên, chứng kiến những chuyện vừa rồi. Đôi mắt cậu càng mở lớn hơn nữa.
Nhiên ca ghi bài đến nghiện rồi sao?
Mạnh Tử Thành nghi ngờ nhìn thoáng qua bảng đen, trên bảng đen vẫn là những chữ trời mà cậu xem không hiểu, nhìn xong liền choáng váng.
Cậu vội vàng thu hồi tầm mắt.
Chuông tan học vang lên, Mạnh Tử Thành kìm nén sự tò mò, lao tới chỗ Lục Nhiên: “Nhiên ca, sao hôm nay anh lại ghi bài thế?”
Đái Trì cũng tò mò bước tới.
Lục Nhiên nhếch khóe miệng, không nói gì.
Đái Trì lật qua cuốn sách, tên của Dụ Hạ được viết ở trang đầu tiên.
Cậu lập tức hiểu ra. Chẳng trách, đây là sách của lớp trưởng, Nhiên ca động bút quả thật là có nguyên nhân.
Đái Trì kéo dài ngữ điệu ồ một tiếng: “Thì ra là ghi bài giúp lớp trưởng nhỏ.”
Lục Nhiên khoanh tay, cười như không cười liếc bọn họ một cái: “Biết còn hỏi?”
Đái Trì và Mạnh Tử Thành nhìn nhau cười hiểu ý.
……
Chủ nhiệm lớp Thẩm Ức Bình đi vào phòng học, tuyên bố một sự kiện: “Đại hội thể thao sẽ sớm được tổ chức, mọi người hãy nhiệt tình đăng ký nhé.”
Bà nhìn Đổng Gia Hòa một cái: “Đổng Gia Hòa, em là uỷ viên thể dục, chuyện này em phụ trách.”
Sau khi Thẩm Ức Bình rời đi, Đổng Gia Hòa bước lên bục giảng hỏi: “Mọi người có ai chủ động đăng ký không?”
Phần lớn bạn học trong lớp đều không có phản ứng gì, Đổng Gia Hòa cao giọng nói: “Các bạn học tích cực một chút, cùng nhau cố gắng để mang lại vinh quang cho lớp.”
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, các lớp sẽ được xếp hạng dựa theo điểm số, lớp nào có tổng điểm cao nhất sẽ được nhận cờ thưởng.
Lúc này, đã có mấy người đề nghị đăng ký tham gia.
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều hạng mục bị bỏ trống. Sau khi Đổng Gia Hòa thương lượng với Trần Toàn, Đổng Gia Hòa quyết định sẽ gặp các bạn nam để nói chuyện, còn Trần Toàn sẽ gặp các bạn nữ để thảo luận về ứng cử viên tham gia.
Một lát sau.
Mạnh Tử Thành đi tới nhìn tờ đơn trong tay Đổng Gia Hòa, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Người anh em, tốc độ rất nhanh đó.”
“Cậu giỏi công phu như vậy, đã tìm đủ người chưa?”
Đổng Gia Hòa đắc ý nói: “Đó là đương nhiên.”
Mạnh Tử Thành hỏi: “Cậu tham gia hạng mục gì?”
Đổng Gia Hòa suy nghĩ một hồi: “Chạy 200m vậy.” Từ trước đến nay cậu chạy trốn rất nhanh.
“Vậy tớ cũng giống cậu.” Mạnh Tử Thành chẳng hề để ý nói.
Lục Nhiên mới từ bên ngoài đi vào, mái tóc màu đen có chút ướt. Cậu mặc bộ đồng phục lỏng lẻo trên người, tay đút túi, lười biếng đi đến.
Mạnh Tử Thành nhìn thấy liền tiếp đón: “Nhiên ca, lại đây lại đây, có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Nhiên thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
Mạnh Tử Thành: “Trường học sắp tổ chức đại hội thể thao, giáo viên muốn mọi người đăng ký tham gia.”
Lục Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt không quan tâm: “Chỉ vậy?”
“Không có hứng thú.” Cậu quay đầu lại, chuẩn bị rời đi.
Mạnh Tử Thành làm mặt quỷ nói: “Nhiên ca, anh không biết đâu, đại hội thể thao chính là cơ hội hiếm có khó tìm.”
“Nếu lớp trưởng nhỏ biết anh tham gia, liệu có thể giúp anh lấy nước không?”
“Cậu ấy biết anh đi thi đấu, liệu có thể cổ vũ anh cố lên……”
Lục Nhiên nheo mắt lại, bỗng nhiên ngừng bước chân. Cậu đến đứng bên cạnh bàn Đổng Gia Hòa, nghiêng người dựa vào mép bàn.
Cậu cầm tờ đăng ký trên bàn lên, xem qua.
Chạy bộ, nhảy xa, nhảy cao……
Lục Nhiên hơi nhếch khóe miệng: “Vậy nhảy cao đi.”
Không đợi Mạnh Tử Thành kịp phản ứng, tiếp tục nói: “Ví dụ như chạy bộ, nếu anh giành được vị trí thứ nhất……”
Một lúc sau, cậu mới lấy lại tinh thần: “A, Nhiên ca anh đồng ý rồi. Anh muốn đăng ký nhảy cao sao?”
Lục Nhiên đã xoay người, lười nhác ừ một tiếng.
Sau khi hạng mục được quyết định, còn dư lại cuộc đua chạy tiếp sức tập thể lớp, phần lớn người trong lớp đều phải tham gia, một số ít ở lại làm hậu cần.
Tốc độ chạy của nữ sinh đều ngang nhau, Đổng Gia Hòa suy nghĩ một chút, ngẫu nhiên quyết định vị trí của nữ sinh: “Trần Toàn, vị trí thứ ba.”
“Lâm Chi Ngôn vị trí thứ năm……”
“……”
“Lớp trưởng nhỏ, vị trí thứ ba đếm ngược.”
Đổng Gia Hòa chậm rãi đọc, vừa vẽ lên trên giấy.
Lục Nhiên đang chơi game, nghe được từ lớp trưởng nhỏ, tắt di động nhìn qua.
Tên Đổng Gia Hòa được viết trên tờ giấy, và có hai đội đứng ở hai đầu đường đua 100 mét.
Lục Nhiên híp mắt.
Cậu và Dụ Hạ tình cờ đứng ở hai đầu đường đua, hoàn toàn không thấy được mặt.
Dù chỉ là chạy tiếp sức, nhưng không hiểu sao Lục Nhiên lại có chút bực bội.
Đổng Gia Hòa ngẩng đầu hỏi: “Nhiên ca, làm sao vậy?”
Lục Nhiên vươn tay, cậu lười biếng chỉ ngón tay.
Ngón tay đặt ở vị trí phía sau Dụ Hạ.
Cậu chậm rãi mở miệng: “Để chỗ này lại cho tôi.”
……
Dụ Hạ tham dự cuộc họp xong, trở lại lớp, cô ngồi xuống chỗ của mình, nhớ ra không nghe giảng tiết trước, đang định tìm Trần Toàn bàn trước mượn ghi chép.
Dụ Hạ mở sách ra xem, sau đó dừng lại.
Trên sách cô thế nhưng đã được ghi chú lại cẩn thận.
Chữ viết trên đó sắc bén, khí thế mạnh mẽ.
Cô nhận ra đây là chữ của Lục Nhiên.
Dụ Hạ ngẩn người, quay đầu nhìn Lục Nhiên: “Cậu viết giúp tớ à?”
Lục Nhiên không tỏ ý kiến gật đầu.
Dụ Hạ: “Chữ viết của cậu rất đẹp.”
Đôi mắt đen láy của Lục Nhiên cong lên, nghiêng đầu lười biếng cười: “Lớp trưởng nhỏ, cậu khen tôi à?”
Dụ Hạ gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Nhiên nghiêng người về phía trước, nhàn nhã đặt một tay lên lưng ghế của Dụ Hạ, thản nhiên nói: “Tôi chơi bóng rổ giỏi, chữ viết cũng đẹp, cậu khen tôi nhiều hơn đi.”
Dụ Hạ lắc đầu: “Không được.”
Lục Nhiên nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Dụ Hạ nghiêm trang nói: “Nếu tớ không ngừng khen cậu, lỡ sau này cậu không cố gắng nữa thì phải làm sao?”
Lục Nhiên bật cười, cậu chậm rãi ồ một tiếng.
Lúc này, đại diện môn hóa học ôm bài kiểm tra đi vào phòng học, bài đã chấm điểm, giáo viên yêu cầu cậu phát bài xuống.
Cậu đi qua bàn Lục Nhiên, đặt hai bài kiểm tra xuống.
Dụ Hạ cúi đầu nhìn, một tờ là của cô, gần như đạt điểm tuyệt đối.
Một tờ khác là của Lục Nhiên, 60 điểm.
Điểm màu đỏ tươi đặt biệt bắt mắt.
Dụ Hạ yên lặng nhìn, trầm mặc vài giây.
Lục Nhiên ở một bên cũng không nói gì.
Cậu không nói gì vì không biết phải giải thích thế nào với Dụ Hạ, mình nhờ cô dạy kèm nhưng điểm số lại càng tệ hơn.
Những người khác đều đang thảo luận điểm số của bản thân, chỉ có bọn họ là những người duy nhất im lặng một cách kỳ lạ.
Dụ Hạ có chút kỳ quái, lúc cô dạy kèm cho Lục Nhiên, rõ ràng Lục Nhiên rất nghiêm túc. Những bài tập cô tìm cho cậu, cũng không có nhiều sai sót khi cô sửa chúng.
Vì sao điểm của Lục Nhiên lần này lại kém hơn kỳ thi tháng chứ?
Dụ Hạ lặng lẽ quay đầu, trộm nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn bài thi, cả người nhìn qua có chút nặng nề.
Từ góc nhìn của Dụ Hạ, Lục Nhiên nhìn chằm chằm bài thi đến phát ngốc, giống như bị điểm của mình làm cho đả kích.
Dụ Hạ suy nghĩ một hồi, cô vươn tay nhẹ nhàng lật bài của mình ra.
Mặt có ghi điểm được che phủ trên bàn. Sau đó, cô cất bài kiểm tra đi.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Dụ Hạ.
Cô nhất định phải cổ vũ Lục Nhiên, không thể để cậu mất tự tin.
Dụ Hạ nhẹ giọng gọi.
“Lục Nhiên.”
Lục Nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Dụ Hạ.
Dụ Hạ hít sâu một hơi, nhìn cậu: “Lục Nhiên, cậu đừng lo lắng.”
Cô đột nhiên nói ra lời này, Lục Nhiên có chút sửng sốt.
Dụ Hạ nắm chặt tay, nói từng câu từng chữ: “Tớ tin bài kiểm tra tiếp theo cậu nhất định sẽ làm tốt.”
Lục Nhiên đã rất nỗ lực, cô nhất định phải cổ vũ cậu.
Lục Nhiên yên lặng nhìn Dụ Hạ. Cảm xúc trong mắt cậu không rõ.
Dụ Hạ nhìn cậu.
Một đôi mắt trong trẻo rõ ràng, đầy kiên trì và quyết tâm.
Sau một lúc lâu, Lục Nhiên hỏi một câu: “Nếu tôi vẫn không làm được thì phải làm sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Dụ Hạ vang lên, lọt vào tai Lục Nhiên, rất rõ ràng.
“Vậy tớ sẽ tiếp tục dạy cho cậu, dạy một lần không được thì dạy hai lần, cho đến khi cậu hoàn toàn có thể làm được.”
Lòng Lục Nhiên hơi chùng xuống.
Cô ấy.
Cậu muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể nói được.
Trong ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, gió thổi hương thơm thoang thoảng của hoa vào lớp học.
Lục Nhiên nhìn cô gái trước mặt, cô giống như một đóa hoa sơn chi sạch sẽ nhỏ nhắn.
Khóe mắt cậu khẽ nhếch, giọng nói trầm thấp thong thả: “Được.”