Chương 23
Lục Nhiên cầm một quyển bài tập tiếng Anh, ánh mắt vẫn luôn đặt ở phía trên quyển sách. Nhưng vấn đề là, quyển sách kia bị ngược, dòng chữ trên mặt bìa cũng là ngược.
Dụ Hạ nén cười: “Lục Nhiên, cậu cầm ngược sách rồi.”
Lục Nhiên liếc mắt một cái, cậu quả thật đã cầm ngược. Tuy nhiên, cho dù cậu bị vạch trần cũng không hề xấu hổ chút nào.
Cậu chậm rãi đặt sách xuống, đặt tay lên mép bàn. Cậu không chút hoang mang xoay người, đặt tay còn lại lên lưng ghế, giương mắt nhìn về phía Dụ Hạ.
Khoé miệng Lục Nhiên hơi nhếch lên: “Đọc sách tiếng Anh không hiểu gì hết.”
Dụ Hạ biết Lục Nhiên đang phóng đại: “Không phải hồi nhỏ cậu từng sống ở nước ngoài một thời gian sao?”
Mẹ đã nói với cô rằng, Lục Nhiên đã từng ở nước ngoài với bố mẹ cậu ấy. Vậy nên tiếng Anh của Lục Nhiên hẳn là rất tốt mới đúng.
Lục Nhiên nhướng mày: “Chuyện lâu như vậy, tớ đã sớm quên.”
Lục Nhiên nhìn xung quanh một cái, kéo một chiếc ghế ra bên cạnh cậu.
Cậu tùy ý đặt tay trên ghế, hất hất cằm: “Ngồi.”
Dụ Hạ nhìn thoáng qua, nhưng không ngồi xuống.
Khoảng cách này có chút quá gần rồi.
Lục Nhiên thấy Dụ Hạ không nhúc nhích, biết suy nghĩ của cô.
Cậu hơi cao giọng, cố ý nói: “Lớp trưởng nhỏ, cậu ngồi đi chứ.”
Dụ Hạ mím môi, kéo ghế ra một khoảng. Cho đến khi cách Lục Nhiên xa một chút, lúc này cô mới ngồi xuống.
Đáy mắt Lục Nhiên mang theo một tia đùa giỡn. Cậu thản nhiên nói: “Cậu ngồi xa quá, có thể tôi sẽ không nhìn thấy được một số câu đó.”
Dụ Hạ suy nghĩ một chút, Lục Nhiên nói cũng có lý. Cô đứng lên, kéo ghế về phía Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn thoáng qua, cong cong môi, không nói chuyện.
Dụ Hạ cởi cặp sách trên lưng đặt lên đầu gối, kéo khóa kéo lấy vở ra.
Lục Nhiên thấy tay Dụ Hạ cầm cặp sách có chút nặng, cậu đứng lên, lướt qua Dụ Hạ, xách cặp sách của cô lên đặt trên bàn.
Cậu chậc một tiếng, thuận miệng hỏi một câu: “Trong cặp của cậu có cái gì vậy? Nặng như vậy.”
Khóa kéo cặp sách còn chưa đóng lại, Lục Nhiên duỗi đầu nhìn thoáng qua.
Dụ Hạ nghiêm túc nói: “Tớ mang theo sách ngữ văn, sách hóa học còn có sách vật lý.”
Cô vừa nghĩ, vừa tiếp tục nói: “Tớ còn mang theo sách hướng dẫn, giúp cậu tìm một ít đề bài, lát nữa tớ nói xong thì cậu có thể làm thêm một số bài để củng cố một chút.”
Lục Nhiên nhướng mày, nhìn Dụ Hạ: “Lớp trưởng nhỏ, nghiêm túc như vậy à.”
Dụ Hạ gật đầu: “Thành tích mấy môn này của cậu hơi thấp, phải nỗ lực nhiều hơn nữa.”
“Hơn nữa kỳ thi tháng tiếp theo sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải nắm bắt thời gian.” Cô suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói.
Nhìn bộ dáng Dụ Hạ nghiêm túc trả lời, Lục Nhiên không khỏi nhếch khóe miệng lên.
Cậu cúi người qua, môi mỏng hơi nhếch, chậm rãi nói một câu.
“Dụ Hạ, sao cậu lại ngoan như thế chứ?”
Dụ Hạ sửng sốt, cô theo bản năng cúi đầu, tránh ánh mắt của Lục Nhiên.
Không biết vì sao, trong lòng cô có chút loạn, cô nhanh chóng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tớ phải bắt đầu giảng đề.”
Lục Nhiên thấy vẻ mặt thẹn thùng của Dụ Hạ, cũng ngồi thẳng người, không trêu chọc cô nữa.
Dụ Hạ lấy sách hóa học ra trước, mở ra vài tờ: “Tớ nói một chút về đề hóa học trước.”
Cô cầm bút, chỉ một đề trong đó hỏi: “Biết làm đề này không?”
Lục Nhiên liếc mắt một cái, thản nhiên nói một câu: “Không biết.”
Dụ Hạ thở dài một hơi, có chút bất lực: “Không phải hôm trước tớ mới vừa dạy cậu sao?”
Lục Nhiên ý vị thâm trường mở miệng, hạ giọng nói: “Tôi quên rồi.”
Dụ Hạ rất có kiên nhẫn: “Vậy tớ nói lại một lần nữa.”
“Lần này cậu phải lắng tai nghe.” Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên.
Khoé miệng Lục Nhiên lười biếng cong lên: “Được thôi.”
Dụ Hạ cúi đầu, đặt ngòi bút lên cuốn vở.
“Mấy cái phương trình hoá học này rất dễ viết sai, sau này khi cậu làm bài phải chú ý một chút.”
“Ừm.”
“Còn có đề này, bên trong có một ít bẫy……”
“Ừm.”
Dụ Hạ nghiêm túc giảng, cúi thấp đầu, không có chú ý tới biểu tình của Lục Nhiên.
Lục Nhiên không nghe thấy Dụ Hạ đang nói cái gì, dù sao những bài cô giảng cậu vốn dĩ đều biết.
Nhìn nhìn, Lục Nhiên không khỏi có chút thất thần.
Ánh đèn dịu nhẹ buông xuống, để lại những vòng sáng mờ nhạt quanh bàn.
Dưới ánh đèn, làn da của Dụ Hạ rất trắng, đến gần chút, cậu dường như có thể thấy những sợi lông tơ mờ nhạt trên đó.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ, hầu kết chậm rãi lăn lăn.
Bên ngoài phòng, dì Thẩm mới từ phòng bếp đi ra, trên tay bà cầm một chiếc đĩa, bên trên đặt hai ly nước trái cây và một ít đồ ăn nhẹ.
Hôm nay, Dụ Hạ dạy thêm cho Lục Nhiên, dì Thẩm đã chuẩn bị sẵn những món ăn này, chuẩn bị bây giờ đưa cho bọn họ.
Dì Thẩm đi lên cầu thang, đến trước cửa phòng Lục Nhiên. Cửa phòng khép hờ, từng tia sáng nhè nhẹ lan trên mặt đất.
Dì Thẩm bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ngẩng đầu nhìn qua. Bà đứng ở đó, sửng sốt.
Trong phòng, hai người ngồi rất gần nhau, đầu chụm lại. Dụ Hạ nghiêm túc giảng đề, Lục Nhiên yên lặng nghe.
Giọng nói của Dụ Hạ mềm nhẹ vang lên, thỉnh thoảng sẽ hỏi Lục Nhiên vài câu.
Lục Nhiên đều sẽ đáp.
Trông rất nghe lời.
Dì Thẩm cười cười, từ khi nào cậu chủ nhỏ lại trở nên nghe lời như vậy chứ.
Dì Thẩm không có đi vào quấy rầy bọn họ. Bà nhẹ nhàng khép cửa lại rồi rời khỏi phòng.
Dụ Hạ nói xong, đặt bút xuống, xoa xoa đôi tay đau nhức.
“Đề hôm nay tớ giảng, cậu phải ôn lại một chút. Củng cố lại thì sau này sẽ không dễ dàng quên.”
Đôi mắt đen nhánh của Dụ Hạ nhìn Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhếch khóe môi: “Đã biết, lớp trưởng nhỏ.”
Lục Nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người, cúi người cầm lấy cuốn sách đặt ở bàn bên kia.
Cậu đưa sách cho Dụ Hạ: “Cho cậu.”
Đây là mấy quyển sách tham khảo, với các đề bài rất kỹ càng tỉ mỉ.
Lần trước Lục Nhiên xem qua bài thi của Dụ Hạ, biết Dụ Hạ yếu ở chỗ nào. Thành tích của Dụ Hạ rất tốt, chỉ bị mất điểm ở một số câu hỏi nhỏ.
Cậu tìm rất nhiều tiệm sách, mua sách tham khảo cho Dụ Hạ.
Lục Nhiên thức khuya khoanh tròn những điểm kiến thức dễ mắc lỗi, chỉ cần Dụ Hạ làm xong những đề này, sẽ không bao giờ làm sai nữa.
Đời này Lục Nhiên chưa từng nghiêm túc như vậy.
“Cho tớ?” Dụ Hạ có chút kinh ngạc.
Cô cúi đầu nhìn lướt qua, phát hiện là sách tham khảo. Trong đó có mấy quyển cô vẫn luôn muốn mua, nhưng hiệu sách lại hết hàng, nói phải một thời gian nữa mới có.
Dụ Hạ mở sách ra, phát hiện bên trong có rất nhiều đề bài được khoanh tròn. Những đề đó đều là một số đề dễ sai, đúng thứ cô cần.
Lục Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Đây là có người cho tôi, dù sao tôi cũng không dùng đến.”
Dụ Hạ cầm sách, giương mắt nhìn Lục Nhiên, chân thành mở miệng: “Cảm ơn.”
Lục Nhiên thấp giọng cười. Cậu khom lưng, nhìn vào mắt Dụ Hạ, khàn giọng nói: “Cảm ơn cái gì chứ?”
“Lớp trưởng nhỏ đã rất nỗ lực dạy tôi, tôi làm như vậy, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
……
Trước ngày lễ Quốc Khánh, mẹ Dụ, Triệu Linh nhận được cuộc gọi từ Bùi Khanh mẹ của Lục Nhiên.
“A Linh, Quốc Khánh lần này các cậu có kế hoạch gì không?”
Triệu Linh vốn muốn đặt chỗ nào đó, đưa Dụ Hạ ra ngoài thư giãn một chút, nhưng vẫn chưa quyết định được.
Triệu Linh: “Việc này chúng tớ đã thảo luận rồi, nhưng vẫn chưa biết chọn cái nào là tốt nhất.”
Bùi Khanh cười cười: “Tớ nói này, hay là hai nhà chúng ta cùng nhau đi?”
“Như vậy có thể náo nhiệt hơn một chút.”
Bùi Khanh nói cho Triệu Linh, nhà họ Lục có một căn biệt thự ở thành phố A, cả nhà hai người có thể đến đó.
Triệu Linh có chút do dự: “Như vậy có làm phiền lắm không?”
Bùi Khanh: “Muốn nói làm phiền, là Lục Nhiên nhà chúng tớ làm phiền các cậu.”
“A Nhiên ở nhà đã nói với tớ, nói Dụ Hạ ở trường học rất quan tâm đến thằng bé.”
Triệu Linh cười một tiếng: “Đứa nhỏ Lục Nhiên này cũng rất nghe lời.”
Bùi Khanh: “Nếu không thì quyết định như vậy đi.”
Triệu Linh bất lực, nghĩ như vậy cũng không tồi, liền đồng ý.
Một ngày trước Quốc Khánh, Dụ Hạ mới biết được Triệu Linh và mẹ Lục Nhiên đã hẹn nhau.
Dụ Hạ cũng không có ý kiến gì về việc hai nhà cùng nhau đón ngày Quốc Khánh.
Lộ trình đến biệt thự không hề ngắn, cùng ngày hôm đó một nhà Dụ Hạ xuất phát từ rất sớm.
Dụ Hạ ngồi ở ghế sau xe, nghe ba mẹ trò chuyện ở phía trước.
Cô có chút buồn chán, mở cửa sổ xe ra một nửa, để làn gió mát từ bên ngoài thổi vào.
Gió thổi chậm rãi, Dụ Hạ thực sự đã ngủ mất.
Mẹ Dụ nhìn thấy Dụ Hạ nhắm hai mắt, không có động tĩnh gì, bà cười cười.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng dừng lại.
Mãi đến khi xe dừng lại, Dụ Hạ mới mở mắt.
Dụ Hạ ngủ đến mức có chút mơ hồ, cô xoa xoa mắt, mở cửa xuống xe.
Mẹ Dụ đã cùng Bùi Khanh trò chuyện, hai người vừa nói vừa cười.
Dụ Hạ đi vòng ra phía sau xe, cốp xe đã mở sẵn.
Dụ Hạ cúi người, chuẩn bị lấy túi hành lý đặt ở bên trong.
Tay Dụ Hạ còn chưa đụng tới túi hành lý, đột nhiên có người lướt qua bên người cô, vươn tay.
Cánh tay Lục Nhiên cọ qua vai Dụ Hạ.
Cùng với cơn gió mùa thu, trên người cậu là một cảm giác ấm áp.
Chưa đợi Dụ Hạ phản ứng lại, Lục Nhiên đã xách hành lý của cô lên.
Giọng nói lười biếng của Lục Nhiên vang lên bên tai cô.
“Hành lý của lớp trưởng nhỏ để tôi dọn cho.”
Dụ Hạ quay đầu, đưa ánh mắt hướng lên trên, trên mặt Lục Nhiên mang theo nụ cười xấu xa.
Cậu dựa nửa người vào xe, khẽ nâng cằm về phía cô.
Trong lúc Dụ Hạ ngây người, Lục Nhiên cũng đã đem túi xách đi.
Cậu nhẹ nhàng cầm túi hành lý, đi về phía biệt thự.
Dụ Hạ sốt ruột, vội vàng chạy theo: “Tớ có thể tự làm.”
Lục Nhiên dừng lại, nghiêng đầu đánh giá thân hình nhỏ nhắn của Dụ Hạ.
“Nếu lớp trưởng nhỏ cảm thấy không ổn thì cứ đi theo phía sau tôi là được.”
Lục Nhiên đi trước, Dụ Hạ chỉ đành phải đi theo cậu vào trong.
Thời gian không còn sớm, hai gia đình cùng nhau ngồi ăn trưa.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ quây quần bên ghế sô pha nói chuyện.
Lục Nhiên và Dụ Hạ ngồi một bên, nghe người lớn nói chuyện của bọn họ.
Dụ Hạ không mở miệng, mà nghiêm túc lắng nghe.
Lục Nhiên ngồi bên cạnh Dụ Hạ.
Cậu chống cằm, khuỷu tay dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm Dụ Hạ một hồi.
Dụ Hạ vẫn luôn không nhận thấy được, vẫn đang nghe người lớn nói chuyện.
Lục Nhiên vốn dĩ không nói lời nào, đột nhiên đứng thẳng người.
“Dì ơi, con muốn dẫn Dụ Hạ đi thuỷ cung.”
Dụ Hạ nghe thấy Lục Nhiên nhắc tới tên của mình, quay đầu nhìn cậu.
Cô có chút bàng hoàng.
Triệu Linh sửng sốt vài giây, ngay sau đó cười: “Đều do chúng ta quên mất thời gian.”
“Tuổi này của các con phải là nên ra ngoài chơi nhiều một chút.”
Dụ Hạ sợ người lạ, nhưng có Lục Nhiên ở bên cạnh, Triệu Linh rất yên tâm.
Triệu Linh đồng ý.
Đây là quyết định của Lục Nhiên, Dụ Hạ cũng chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới.
Vốn dĩ Dụ Hạ còn muốn từ chối, nhưng mẹ Dụ nói như vậy, Dụ Hạ cũng không phản bác.
Trước khi đi, Bùi Khanh kéo Lục Nhiên, ngàn dặn vạn dò.
“Bây giờ là ngày nghỉ nên có rất nhiều người, con nhất định phải chăm sóc Dụ Hạ thật tốt.”
Bùi Khanh biết tính tình Lục Nhiên rất thoải mái, sợ cậu không chăm sóc tốt cho Dụ Hạ.
Sau một lúc lâu, Lục Nhiên chậm rãi đáp.
Ánh mắt cậu dán chặt vào Dụ Hạ, khóe môi nhếch lên.
“Đương nhiên, tôi sẽ giám sát lớp trưởng nhỏ chặt chẽ, sẽ không để cô ấy đi lạc.”
Nghe Lục Nhiên bảo đảm, Bùi Khanh mới yên tâm để hai người ra ngoài.
Thuỷ cung cách biệt thự không xa, tài xế đưa bọn họ đến cửa thuỷ cung liền rời đi.
Trong dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, du khách đến thuỷ cung cũng nhiều hơn.
Dụ Hạ và Lục Nhiên đứng xếp hàng, phía trước là một hàng dài.
Dụ Hạ nhìn về phía Lục Nhiên, tâm trạng của Lục Nhiên dường như tốt hơn trước rất nhiều.
Dụ Hạ có chút tò mò.
Chẳng lẽ nói, Lục Nhiên ngoại trừ chơi bóng rổ, còn có sở thích khác?
Dụ Hạ nhịn không được mở miệng hỏi: “Xem ra cậu rất thích đi thuỷ cung.”
Hàng ngũ di chuyển không nhanh, Lục Nhiên dứt khoát xoay người lại, đứng đối diện với Dụ Hạ.
Lục Nhiên nhìn lướt qua đôi mắt của Dụ Hạ, cười như không cười mà nói một câu: “Là rất thích.”
Cậu nửa híp mắt, nhìn bộ dáng sững sờ của Dụ Hạ, khàn khàn cười.
Có rất nhiều du khách, bốn phía có chút ồn ào.
Nhưng khi Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ.
Nơi này rất yên tĩnh.
Những âm thanh ồn ào đó dừng như tan biến trong gió thu.
Một lát sau.
Lục Nhiên đột nhiên cúi người, tới gần bên tai Dụ Hạ.
Ngay cả trong môi trường ồn ào như vậy, giọng nói của Lục Nhiên vẫn lọt vào tai Dụ Hạ một cách rõ ràng.
“Lớp trưởng nhỏ, vậy cậu có thích không?”
Lục Nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Dụ Hạ suy nghĩ một hồi, mới hiểu ra cậu hỏi cái gì.
Dụ Hạ đương nhiên gật đầu: “Thích.”
Lục Nhiên ý vị thâm trường ồ một tiếng, ngữ điệu kéo lâu, khóe miệng hơi cong lên.
Sau khi kiểm vé xong, Dụ Hạ và Lục Nhiên sóng vai nhau đi vào.
Tuy rằng Dụ Hạ đã từng tới đây, nhưng vẫn bị phong cảnh bên trong hấp dẫn.
Bên trên và hai bên trái phải đều là kính trong suốt, qua lớp kính này, có thể thấy những chú cá nhiều màu sắc bơi lội bên trong.
Dụ Hạ vừa tò mò vừa hưng phấn, nhìn khắp nơi xung quanh, cảm giác như thể những đàn cá đó đang bơi bên cạnh cô.
Lục Nhiên người ban đầu đề nghị tới thuỷ cung, thật ra cũng không có hứng thú.
Cậu đút hai tay vào túi quần, mím đôi môi mỏng, từng bước đi bên cạnh Dụ Hạ.
Không ít cô gái nhìn thấy bộ dạng chất chơi của Lục Nhiên, đều nhịn không được nhìn qua phía bên này.
Có người còn kéo bạn bè bên cạnh, thì thầm to nhỏ, trộm ngắm Lục Nhiên.
Trên mặt Lục Nhiên không có biểu tình gì, rõ ràng người bị nhìn lén bình luận là cậu, nhưng cậu lại cũng không có cảm giác gì.
Một chút cũng không thèm để ý.
Lục Nhiên nghiêng đầu, cũng không nhìn bên cạnh, ánh mắt từ đầu đến cuối đều ở trên người Dụ Hạ.
Dụ Hạ thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Lục Nhiên, chỉ cho cậu những con cá đang bơi bên cạnh.
So với lần trước tới, có một số điều mới mẻ.
“Lục Nhiên, vừa rồi cậu có nhìn thấy không?”
Lục Nhiên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn chỗ Dụ Hạ chỉ vào một cái, chậm rãi gật đầu: “Ừm, khá xinh đẹp.”
Giây tiếp theo, ánh mắt Lục Nhiên lại quay về Dụ Hạ.
Lúc này Dụ Hạ có chút khác biệt so với ngày thường ở trường học, nhìn có vẻ hoạt bát hơn.
Thủy cung đón rất nhiều du khách mỗi ngày.
Đây là thời điểm số lượng khách nhiều nhất, đường hầm của thuỷ cung bắt đầu trở nên đông đúc.
Tâm trí của Dụ Hạ đang đặt ở nơi khác nên không chú ý tới.
Nhưng Lục Nhiên lập tức phát hiện ra, cậu cau mày, trên mặt có chút mất kiên nhẫn.
Dụ Hạ muốn nhìn rõ hơn một chút nên đến gần lan can.
Đám đông chen chúc, có người muốn đi lên phía trước, có người lại muốn lấn sang một bên.
Dụ Hạ khó tránh khỏi bị người đi qua đụng phải.
Lúc này, Dụ Hạ đột nhiên cảm thấy hai vai trầm xuống.
Không biết từ khi nào, Lục Nhiên đã vòng tới phía sau cô.
Hai tay Lục Nhiên nắm lấy vai Dụ Hạ, tạo một khoảng trống cho cô.
Sự chú ý của Dụ Hạ đều đặt trên tay của Lục Nhiên, không chú ý tới phía trước có người đang đi trở về.
Chiếc túi người nọ đang mang va vào Dụ Hạ, khiến Dụ Hạ đứng không vững, buộc phải lui về phía sau một bước.
Giây tiếp theo, cô ngã vào lòng Lục Nhiên.
Khoảng cách giữa hai người lập tức biến mất.
Lưng Dụ Hạ áp vào ngực Lục Nhiên, Lục Nhiên đưa tay đỡ được cô.
Hai tay Lục Nhiên đỡ lấy cơ thể Dụ Hạ.
Mái tóc buông xõa của cô vô tình câu lấy ngón tay Lục Nhiên.
Mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ tiến vào mũi Lục Nhiên.
Tim Lục Nhiên nhảy thình thịch, trong đôi mắt đen hiện lên những cảm xúc không rõ.
Lực của Lục Nhiên đặt trên vai Dụ Hạ vô thức siết chặt.
Dụ Hạ cảm giác được người phía sau hơi cúi người, đến gần sườn mặt cô.
Hơi thở của Lục Nhiên gần sát tai cô.
Qua tấm kính trong suốt, trước mặt bọn họ là làn nước xanh thẳm.
Giống như ôm nhau trong biển sâu.
Lục Nhiên đột nhiên cười, ngữ khí nghiền ngẫm, ra vẻ đứng đắn.
“Lớp trưởng nhỏ, sao cậu lại không cẩn thận như vậy chứ?”