Chương 1
Dưới bóng cây, Dụ Hạ đeo cặp sách, trong tay ôm sách phụ đạo mới tinh.
Vào mùa hè, nhiệt độ không khí rất cao, thỉnh thoảng có gió thổi qua giữa các nhánh cây kêu xào xạc.
Dụ Hạ mới từ hiệu sách bước ra, tóc cột thành đuôi ngựa, ánh nắng ngày hè chiếu lên mái tóc đen mềm mại của cô.
Cô là học sinh trường cao trung Thanh Thành, trước đó không lâu vừa mới kết thúc phân khoa tự nhiên và xã hội, qua hôm nay, liền lên năm 2. Trong kỳ nghỉ, Dụ Hạ đã học xong hầu hết nội dung năm 2.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo những chiếc lá dưới chân cô, nắng hè chói chang, ngay cả gió cũng nóng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trong cặp sách vang lên, nhạc chuông có vẻ hơi reo rắt.
Dụ Hạ nhấc máy, là Cao Tình gọi tới.
“Alo? Cao Tình.” Cô nhẹ giọng mở miệng.
“Dụ Hạ, kết quả phân khoa có rồi.” Cao Tình hỏi: “Cậu ở lớp nào?”
Lúc học năm nhất, Dụ Hạ và Cao Tình ngồi cùng bàn. Sau khi phân khoa tự nhiên và xã hội, Cao Tình chọn khoa xã hội, học ở lớp cũ, Dụ Hạ chọn khoa học tự nhiên.
Thành tích thi cuối kỳ năm nhất sẽ quyết định kết quả phân lớp.
Dụ Hạ ôm sách, tiếp tục đi về phía trước: “Lớp 6.”
“Dựa theo thành tích của cậu, hẳn là đến lớp thực nghiệm.” Cao Tình cảm thấy có chút đáng tiếc.
Dụ Hạ từ trước đến nay luôn an tĩnh. Cô không ồn không nháo, chỉ thích học tập, thành tích vẫn luôn đứng đầu lớp. Trong kỳ thi cuối kỳ bởi vì sinh bệnh nên không thi một môn, cho nên không vào được lớp thực nghiệm.
Dụ Hạ nói không nhiều lắm, thanh âm nhẹ nhàng: “Lớp 6 cũng khá tốt.”
“Đúng rồi, nam sinh thi cuối kỳ bị 0 điểm là Lục Nhiên lớp 6.” Cao Tình nghĩ tới cái gì đó: “Nghe nói cậu ta bỏ thi, kéo bè kéo lũ đi đánh nhau với trường Ngũ Tạng.”
“Ừ.” Dụ Hạ phản ứng không lớn.
Lục Nhiên, cô đã nghe qua tên này, thường xuyên có bạn học nhắc tới cậu ta.
Giữa trưa hè, ánh nắng như thiêu đốt. Phía trước có sân bóng rổ, ánh mặt trời chiếu rọi xuống sân, có mấy nam sinh chơi bóng rổ.
Cao Tình nói chuyện ở đầu dây bên kia, Dụ Hạ yên lặng lắng nghe.
Dụ Hạ tay phải ôm sách, có chút nặng nề. Một quyển bài tập tiếng Anh từ trong lòng ngực cô tuột xuống.
Cô a một tiếng, vội cúi đầu sửa.
Sách đầy ở trong ngực, Dụ Hạ mới vừa sắp xếp lại.
Lúc cô ngẩng đầu lên, nghe thấy một âm thanh trong không khí, giống như có thứ gì đang tới hướng này.
Bóng rổ bị trượt bay qua, tốc độ rất nhanh, Dụ Hạ đứng ở đó, không kịp trốn.
Cô nhắm chặt hai mắt, trong tay còn ôm sách, váy chụp phủi cẳng chân.
Lúc này.
Phía sau vang lên một tiếng bộp.
Ở phía sau Dụ Hạ, có người nhảy lên, mang theo một luồng gió, bắt được quả bóng.
Bóng rổ trên không trung yên lặng, tiếng gió cũng dừng lại.
Dụ Hạ ngẩn ra. Trong cú sốc, tinh thần cô còn chưa có phục hồi lại.
Người nọ ở phía sau tiếp đất vững vàng, bóng rổ được cậu ôm bên cánh tay phải. Cậu cũng không liếc mắt nhìn Dụ Hạ một cái, lập tức đi thẳng đến phía trước.
Cậu đi một đôi giày thể thao màu trắng, tóc đen cắt ngắn, bóng dáng lộ ra một cổ bĩ khí.
Thân mặc một chiếc áo bóng rổ không tay màu đen, tay trái đút trong túi quần, tay phải lười biếng mà ôm trái bóng rổ.
Mãi cho đến khi cậu đi ngang qua, Dụ Hạ lúc này mới ý thức được vừa rồi cậu đã giúp mình.
“Cảm ơn……” Lúc cô mở miệng, thanh âm tinh tế.
Cậu không có quay đầu lại, cũng không để ý đến cô, giống như không nghe được, đi vào sân bóng rổ.
Phía trước có mấy nam sinh chơi bóng rổ nhìn hướng bên này, tầm mắt bọn họ tập trung ở trên người nam sinh kia. Ngay sau đó, âm thanh trêu ghẹo vang lên.
“Ôi, Nhiên ca anh hùng cứu mỹ nhân.”
“……”
Thiếu niên mặc áo đen không nói chuyện, chỉ là bước chân hơi khựng lại, đột nhiên ném một cái, bóng rổ trong tay bay ra ngoài.
Bóng không nghiêng không lệch mà quăng vào rổ.
Dụ Hạ ngừng lại bên ngoài sân bóng rổ một chút, nâng mắt lên nhìn thiếu niên vừa rồi.
Thiếu niên mặc đồng phục thi đấu, dựa vào giá đựng bóng rổ, vai chống cột bóng rổ, bộ dáng không chút để ý.
Tóc ngắn đen nhánh, một đôi mắt đen, môi hơi mỏng, không có biểu cảm.
Khí chất lại có chút bất cần đời.
“Dụ Hạ?” Điện thoại chưa có cúp, giọng Cao Tình vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Dụ Hạ nhàn nhạt mở miệng: “Không có gì, một chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Vậy là tốt rồi, ngày mai gặp lại ở trường.”
“Được.” Dụ Hạ rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, ôm sách, đi về nhà.
Trên sân bóng rổ phía sau, mấy nam sinh không tiếp tục chơi nữa. Có người đi về phía thiếu niên áo đen, cao giọng nói:
“Nhiên ca, lão đại trường Ngũ Tạng nói cậu ta ở cửa phòng bida chờ cậu.”
Tay Lục Nhiên đút túi quần, nghiêng người dựa vào, khẽ liếc mắt một cái, giật giật khóe môi.
Cậu cười khẽ một tiếng: “Vậy để cậu ta chờ.”
“Chờ tôi vui lại nói tiếp.”
Lục Nhiên bật dậy, ném quả bóng rổ về phía cậu ta.
……
Mùa hè rất nhanh đã trôi qua, thời tiết vẫn nóng bức. Trường cao trung Thanh Thành đã khai giảng được một tuần, thì Lục Nhiên mới lần đầu tiên tới trường học.
Nhưng vào ngày đầu tiên đi học, Lục Nhiên đã đến văn phòng hiệu trưởng.
Bởi vì cầm đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau, Lục Nhiên bị đình chỉ học một tuần. Nhưng nhà cậu ở Thanh Thành có thế lực, trường học không có khả năng mặc kệ.
Lục Nhiên dựa vào tường, cằm khẽ nâng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Đồng phục bị cậu khoác bên ngoài, cho người ta thấy hương vị bất cần đời.
Vóc dáng Lục Nhiên cao, hiệu trưởng Vương đứng ở trước mặt cậu trở nên thấp bé hơn.
Cậu từ trên cao nhìn xuống hiệu trưởng Vương, vẻ mặt cậu lười biếng, không có một chút bộ dáng tiếp thu giáo dục.
Hiệu trưởng Vương cau mày: “Đứng thẳng cũng không đứng được, cậu đứng thẳng lên cho tôi, đây là thái độ của cậu đối với hiệu trưởng sao?”
Lục Nhiên lười biếng cười một cái: “Hiệu trưởng Vương, ông muốn tôi có thái độ gì?”
Hiệu trưởng Vương: “Cậu……”
Ông tức giận đến không nói nên lời, dùng sức mà đập bàn một cái, nhưng Lục Nhiên đứng trước mặt so với ông cao hơn rất nhiều, khí thế liền thấp hơn phân nửa, rõ ràng không có lực uy hiếp.
Một lát sau, hiệu trưởng Vương lại nói: “Tôi biết nhà cậu có thế lực, nhưng cậu cũng không thể ỷ vào thành tích tốt, làm ra những việc trái với kỷ luật của trường. Tôi phạt cậu nghỉ học một tuần, là vì muốn cậu suy ngẫm cho tốt.”
Lục Nhiên có chút không kiên nhẫn, nghe được những lời hiệu trưởng Vương nói, cậu cũng không nhúc nhích.
“Xong chưa?” Lục Nhiên lơ đãng mà ngáp một cái.
Hiệu trưởng Vương biết Lục Nhiên không nghe lọt lời mình nói. Trên bàn ông đặt một bản lý lịch, là người trong nhà Lục Nhiên đã đưa qua.
“Tôi biết tính tình của cậu, cho nên đã tìm một người quản cậu.” Hiệu trưởng Vương nói.
Lục Nhiên trề môi dưới, không có phản ứng gì: “Tự nhiên đi.” Những lời này cậu đã nghe quá nhiều lần, nhưng vẫn là không để ở trong lòng.
Lục Nhiên rũ mắt, ánh mắt hướng đến bản lý lịch trên bàn, lười biếng nhìn thoáng qua.
Mặt trên bản lý lịch, dán một bức ảnh 1inch. Khuôn mặt Du Hạ trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo, nhìn qua rất ngoan ngoãn lại an tĩnh.
Gương mặt kia giống như có chút quen mắt, nhưng cậu nhớ không nổi đã gặp qua ở đâu.
Lục Nhiên nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững.
……
Dụ Hạ ngồi vào chỗ chưa được bao lâu, đã bị chủ nhiệm lớp Thẩm Ức Bình gọi vào văn phòng.
Thẩm Ức Bình nhìn Dụ Hạ, cô mặc đồng phục chỉnh tề, biểu tình nhàn nhạt, là một học sinh biết nghe lời.
Thẩm Ức Bình: “Dụ Hạ, cô biết thành tích của em vẫn luôn rất tốt.”
“Lớp trưởng lớp 6 để em đảm nhiệm là thích hợp nhất.”
Khi còn chưa phân khoa tự nhiên và xã hội, Thẩm Ức Bình đã từng nghe qua tên của Dụ Hạ, thành tích cô tốt, tính tình càng không làm người khác nhọc lòng.
Dụ Hạ sửng sốt một chút, cô chưa từng làm lớp trưởng, một lòng một dạ đều ở trên việc học.
Vốn dĩ cô muốn từ chối, nhưng mà, thái độ của cô Thẩm rất nghiêm túc. Cô mím môi, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Vâng.”
Thẩm Ức Bình cười cười: “À, đúng rồi, còn có một việc.”
Dụ Hạ nhìn về phía Thẩm Ức Bình.
Thẩm Ức Bình: “Hôm nay Lục Nhiên đi học trở lại, đến lúc đó em kèm cặp cậu ta.”
Vừa nghe thấy tên này, tim Dụ Hạ nhảy dựng, mặt có chút trắng bệch.
Cô đương nhiên biết Lục Nhiên.
Mới vừa khai giảng, Lục Nhiên đã bị đình chỉ học một tuần. Cậu trước sau không có tới đi học, thế nhưng là bởi vì đánh nhau. Nhưng cụ thể sự việc, cô cũng không rõ ràng.
Đây là điều không thể tưởng tượng trong thế giới của Dụ Hạ. Cô chưa bao giờ để ý đến những việc này, nhưng hiện tại, giáo viên muốn cô đi quản Lục Nhiên.
Dụ Hạ có chút lo lắng, cô thật sự có thể quản tốt được những người như Lục Nhiên sao?
Do dự một lát, Dụ Hạ vẫn là đáp lại: “Thưa cô, em sẽ cố gắng hết sức.”
Thẩm Ức Bình giải thích xong vấn đề, đưa cho Dụ Hạ một quyển sổ điểm danh, sau đó để cô trở về phòng học.
Dụ Hạ ôm sổ điểm danh, đi qua hành lang trở về phòng học. Lúc cô đẩy cửa đi vào, chuông vào lớp còn chưa vang.
Bước chân cô khựng lại, suy nghĩ trong lòng, vừa rồi giáo viên bảo cô đi điểm danh, nên làm quen với bạn học một chút.
Dụ Hạ đứng ở nơi đó, nhìn lướt qua phòng học ngồi đầy người, trong lòng có chút hốt hoảng. Cô nắm chặt tay, mười ngón tái nhợt.
Cô lấy hết can đảm, đi lên bục giảng, trong lớp dần trở nên yên lặng.
Dụ Hạ chần chờ một chút: “Tớ……”
Người phía dưới đều ngẩng đầu lên, nhìn trên bục giảng, Dụ Hạ ngẩn ra, dũng khí vừa rồi lại biến mất, không dám mở miệng.
Một lát sau, cô nói ra một câu hoàn chỉnh: “Tớ tên là Dụ Hạ, về sau là lớp trưởng lớp 6.”
Dụ Hạ thả lỏng người, cô cúi đầu, không hề đối mặt với ánh mắt của mọi người, nghiêm túc mà đọc bản danh sách được phân công. Trong lớp có chút ồn, nhưng bạn học cũng không làm khó dễ cô.
Có lẽ cái lớp này, cũng không có khó quản như trong tưởng tượng. Dụ Hạ một bên nghĩ như vậy, một bên tiếp tục đọc xuống.
“Lục Nhiên.”
Nghe thấy cái tên này, phòng học im ắng một chút, không ai trả lời.
Lục Nhiên nghỉ học một tuần, hôm nay đã trở lại. Mọi người đều biết, Lục Nhiên đi học hoặc là đến trễ, hoặc là đi ngủ.
Cậu thường xuyên đánh nhau ẩu đả, nhưng vẫn là một học bá. Thành tích cậu rất tốt, nhưng tính tình thật ra rất phản nghịch.
Không ai trả lời, Dụ Hạ liền tiếp tục đọc xuống. Một lúc sau, tất cả tên trong sổ điểm danh đều đọc xong, tất cả đều có mặt trong lớp.
Trừ Lục Nhiên.
Dụ Hạ không biết phải làm sao bây giờ. Cô nghĩ nghĩ, vẫn là thở dài, dù sao cũng là việc giáo viên đã giao.
Cô mở miệng: “Có ai biết Lục Nhiên ở đâu không?”
Trong lớp im phăng phắc, không ai nói chuyện, có khả năng học sinh phía dưới không một ai biết.
Quên đi, Dụ Hạ cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, cô cúi đầu, sửa sổ điểm danh, chuẩn bị về chỗ ngồi.
Đột nhiên.
Phanh một tiếng, cửa trước phòng học bị người đá văng, cửa đập vào tường. Trong không khí an tĩnh càng rõ ràng hơn, ngưng trệ trong giây lát.
Trong lòng Dụ Hạ căng thẳng, tay nắm sổ điểm danh có chút trắng bệch, cô quay đầu nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó, một quả bóng rổ lăn vào.
Bộp một tiếng.
Bóng rổ đập vào bục giảng bên cạnh bàn giáo viên, xoay tại chỗ một chút, sau đó dừng lại.
Ánh mặt trời chiếu vào cánh cửa phòng học đang mở, có một nam sinh cao lớn đang đứng trước cửa.
Đồng phục của cậu để hở, khóa kéo không kéo, mà khoác ở đó, không đứng đắn.
Là học sinh hư có thành tích tốt trong lời đồn kia, bởi vì cầm đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau nên bị đình chỉ học một tuần, hiện tại vừa mới trở về.
Lục Nhiên chậm rãi bước vào, trên mặt nở một nụ cười xấu xa, tản mạn. Ánh mắt cậu di chuyển, chậm rãi dừng ở trên mặt Dụ Hạ.
Nhìn vài giây.
Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt cô, khẽ nâng cằm, không chút để ý mà phun ra một chữ.
“Có.”