Chương 7: Váy thiên thanh
- Trang Chủ
- Chỉ Là Một Câu Chuyện Tình Yêu Bình Thường - Minhnguyet
- Chương 7: Váy thiên thanh
Nhà hàng Thịnh Hàm là một nhà hàng mang phong cách phương Đông, được thiết kế giống như những tửu lầu của Trung Quốc trong những bộ phim xưa. Nơi đây được thiết kế với những khoang phòng riêng biệt dành cho những hội nhóm ưa thích sự riêng tư. Đây cũng là nhà hàng nổi tiếng, là điểm đến của nhiều nhân vật có tiếng trong thành phố.
Bước xuống xe, hai cô nàng nhanh chóng đi vào trong đặt phòng, để lại hai người đàn ông còn lại đi cất xe. Nói thẳng ra là may mắn lắm mới thoát khỏi cái xe ấy, bởi đơn giản cả ba người đều rén ông anh ruột của Mai – Phong.
“Anh bà trông nghiêm khắc, khó tính vậy?” – Nguyệt hỏi nhỏ trong lúc đợi hai người kia.
“Ổng khó ở đó bà. Mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng ai nhìn chả rén.” – Mai vừa nói vừa làm như rùng mình. “Thôi, tí lên đừng nói chuyện với ổng.”
Minh Nguyệt gật đầu tán thành. Mặc dù không có ý xấu với anh trai của bạn thân nhưng quả thật ai ở trong hoàn cảnh đó cũng không thể không lo sợ. Trên xe, trong lúc anh họ Mai – Thiên cứ liên tục hỏi chuyện về chuyến du lịch của hai cô nàng, thậm chí còn lôi thêm Phong vô cuộc trò chuyện nhưng anh chẳng thèm trả lời. Vì lí do đó mà họ nói chuyện được một lúc rồi ai nấy im lặng, không dám ho he nửa lời.
Ai ngờ trong lúc cô đờ đẫn người, cô mới nhận ra rằng mình đã được dắt lên trên phòng riêng rồi, hai người đàn ông vẫn chưa tới. Lúc này, Mai mới kéo tay Nguyệt nói:
“Ăn gì tình yêu ơi? Món nào cũng ngon hết á. Hay ăn cái này nha, cái này nữa…”
“Tôi ăn gì cũng được, khẩu vị bọn mình giống nhau mà.”
Mai nghe vậy vui vẻ chọn món rồi nhanh chóng báo với phục vụ, mặc kệ hai ông anh kề cà đỗ xe. Lúc phục vụ vừa đi khỏi, hai người mới bắt đầu tới. Hai người ngồi xuống đối diện với hai cô gái, Thiên vui vẻ cười nói:
“Nguyệt, em với Mai quen nhau lâu chưa?”
“Cũng mấy năm rồi anh ạ.” – Nguyệt thành thật trả lời.
“Con bé khó tính, khó chiều, vất vả cho em quá…”
Nghe vậy, Mai sửng cồ lên, xen vô nói:
“Gì mà khó chiều hả? Uổng công em ghép đôi…”
Mai đang định nói thì im lặng ngay lập tức khiến cho Thiên mặt khó hiểu còn Nguyệt thì mặt có chút đỏ vì ngại ngùng và có chút giận. May mà cô bóp cò kịp, mé, làm bà mối là phải giữ mồm giữ miệng. Dù sao cũng phải ăn xong bữa cơm cái đã chứ để ăn trong tình huống khó xử thì không ổn lắm, còn làm xấu mặt bạn cô nữa chứ. Trong lúc đó, Phong im lặng nhìn Mai, dường như có chút hiểu hiểu ý em gái.
Mọi người đều im lặng cho tới khi phục vụ dọn món ra. Mai nhanh chóng gắp đồ ăn cho bạn thân và ông anh họ của mình: “Ăn đi ăn đi cả nhà. Ăn nhiều vô…” trong khi đó bỏ qua ông anh ruột của mình: “Ổng có tay chắc tự gắp được.”. Ăn được một lúc, Mai huých tay cô bạn thân rồi quay ra giả vờ cười nói:
“À Nguyệt này, anh Thiên làm IT đó, chả phải hôm trước chị kêu đang tìm hiểu về AI sao? Biết đâu có cùng chủ đề nói chuyện.”
Nghe qua, Nguyệt đã đoán ngay được ý đồ của cô nàng là gì. Nhưng mà tình yêu ơi, công nghệ thông tin và trí tuệ nhân tạo là hai lĩnh vực khác nhau mà trời. Thấy Nguyệt không nói gì, Thiên nhanh chóng mở lời:
“Ở công ty bên cạnh làm IT, bọn anh cũng nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo và robot nữa. Em đang tìm hiểu sao?”
“Vâng ạ, mấy hôm trước em mới đọc được…” – Nguyệt nhanh chóng tiếp lời.
Dù trong bất kì hoàn cảnh nào, là bạn hay thù, đối với Nguyệt chỉ cần có một người nói chuyện và chia sẻ kiến thức về bất cứ chủ đề nào cô biết, cô sẵn sàng ngồi tiếp chuyện với họ luôn. Nói thẳng ra, cô rất thích tiếp thu kiến thức mới ngoài chuyên ngành của mình. Và dĩ nhiên, hai con người khi đã chung lí tưởng và nói chuyện với nhau thì những người khác chỉ là phù du.
Trong lúc đó thì cô nàng Hoàng Mai đang ngồi cười vô tư, hồn nhiên ăn uống và thầm tưởng tượng về những giấc mộng tươi đẹp về một ngày mai khi hai người kết hôn: “Tiệc đính hôn mặc váy này, tiệc cưới thì váy kia, không nếu làm phù dâu thì váy này. Mà cháu mình mai sau nên đặt tên là gì nhỉ?…” Còn Phong thay vì ngồi nhìn hai con người tíu tít nói chuyện, cô em gái hâm hâm đang mơ mộng, anh chỉ còn cách lôi điện thoại ra check tin nhắn công việc, thầm nghĩ: “Con nhỏ này tính ghép đôi hay gì?”
Nghĩ vậy anh bất chợt ngước lên nhìn Nguyệt, xinh đẹp và dịu dàng, tính cách và nói chuyện thì hợp với Thiên, cũng gọi là đẹp đôi. Nhưng sao anh cứ có cảm giác gì đó là lạ?
Cảm giác quen thuộc mà cũng kì lạ mỗi khi nhìn vào cô gái ấy.
Dường như…
Có gì đó thiếu thiếu trong anh?
Là thật hay chỉ do anh tưởng tượng?
…
10 giờ tối ngày 05.08.2023
Mọi người đã ăn xong bữa tối, quyết định sẽ đi về cùng nhau. Mặc dù đã liên tục từ chối nhưng Thiên nhất định muốn mời Nguyệt đi về cùng vì sợ nguy hiểm, và cuối cùng cô đã đồng ý. Trong lúc đợi Phong lấy xe, hai người đã trao đổi số điện thoại và facebook cho nhau để tiện liên lạc: “Anh sẽ gửi thêm tài liệu mà anh mới nghiên cứu về AI cho em. Đảm bảo em sẽ thích.” Trong khi đó, Mai đứng bên cạnh cười hì hì, ngắm nhìn đôi tình nhân mà cô vừa mới làm mối cho xong.
Sau khi Phong lấy xe xong và đưa Nguyệt về nhà, trên đường về, Mai quay ra liên tục hỏi Thiên:
“Anh, anh thấy bạn em sao anh?”
“Cô ấy xinh đẹp, dễ thương và rất thông minh đó. Ai ngờ nhìn em vậy mà cũng quen được người như cô ấy cơ đấy.” – Thiên cười nói.
Dù biết là anh đang nói đểu cô nhưng cô chẳng quan tâm, hạnh phúc của bạn cô là quan trọng nhất. Cô bèn lấy hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau nói nhỏ: “Thế anh có định?”. Thiên bật cười, hiểu được ý đồ trong câu nói của Mai, anh vui vẻ gật đầu, khiến cô vô cùng vui mừng, cười lớn. “Huraaa… vậy là con bạn cô đã không ế chồng, bao giờ cưới đây ta?…” – Mai trong lòng vô cùng vui vẻ, mặt hí hửng.
Sau đó, Mai nhanh chóng nhiệt tình nói: “Để em dạy anh. Tán gái là phải bắt đầu từ sở thích anh hiểu không? Ví dụ như tặng hoa, Nguyệt thích nhất là hoa dành dành đó anh biết không? Và còn…”
“Muộn rồi mà om sòm vậy, vẫn còn nói được hả nhóc con?” – Phong chen vào nhắc nhở dù sao anh cũng không thích ồn ào khi lái xe.
Nghe vậy Mai ỉu xìu ngay, dặn nhỏ về sẽ nhắn lại cho Thiên. Thế rồi cả bầu không khí lại trở lên yên lặng.
Nhưng không ai biết rằng, Phong nói vậy chỉ để anh có thời gian để suy nghĩ về lời Mai nói.
Hoa dành dành…
Dành dành…
Bảo sao anh thấy cô quen thuộc đến thế?
Và còn… váy thiên thanh?
Anh đã để ý đến chiếc váy ấy từ lúc gặp cô ở sân bay. Thật đẹp và dịu dàng giống như cô và cũng giống như người con gái cầm bó hoa dành dành trong trí nhớ của anh.
Trái đất tròn như vậy sao?
Quả thật đúng là có gì đó thiếu thiếu…
Giống như một mảnh ghép còn thiếu trong suy nghĩ và tâm hồn của anh nữa chăng?
Anh mỉm cười, suy nghĩ miên man để mặc cho cô em gái đang phụng phịu và ông anh họ ngồi sau im lặng không dám nhúc nhích.
Wattpad: minhnguyet. – @ nguyenlin12