Chương 4
Đồng Ngộ nhìn Cố Thừa một hơi làm hết 80 cái hít đất, suy nghĩ có chút bay xa, cậu nghĩ đến mùa hè nào đó cậu ở phòng học nhìn lén Cố Thừa học thể dục, bị giáo viên phát hiện kêu lên phạt đứng nguyên một tiết, thời điểm tan học cậu giận Cố Thừa, nói chân mình đau, làm Cố Thừa phải cõng cậu về.
Thể lực của Cố Thừa lúc đó rất tốt, tuy hơi gầy, nhưng lại có thể cõng cậu béo tròn về đến tận nhà.
Sau khi Đoạn Như biết còn mắng cậu một trận, nói cậu béo như vậy, định đè chết tiểu ca ca sao?
“98……99……100!”
Cố Thừa làm xong một trăm cái hít đất, hơi thở có chút hoảng loạn, anh đứng lên nhìn Đồng Ngộ đang phát ngốc, Đồng Ngộ theo động tác đứng dậy của anh mà ngẩng đầu, trên mặt không có biểu tình, khi còn nhỏ khuôn mặt ấy luôn nhìn anh nhe răng cười ngây ngô, tiểu hài tử bây giờ lạnh lùng hơn nhiều rồi.
Phương Du vỗ tay: “Cố ảnh đế quá đỉnh!”
Thấy Cố Thừa làm một trăm cái hít đất lốt nền, người khác nghĩ muốn đổi người thì chắc không thể ít hơn một trăm, ‘giang một từ’ muốn cùng Cố Thừa một tổ, nhưng làm hắn làm một trăm cái hít đất, như này chẳng khác nào muốn lấy cái mạng nhỏ nhà người ta?
‘Giang một từ’ nhìn mắt Đồng Ngộ: “Cậu và Thừa ca quen biết nhau sao?”
Mấy người khác thì đều một tiếng Cố lão sư, nhỏ này một phát liền thành Thừa ca:)) thân nhau dữ rồi á
Thừa ca?
Đồng Ngộ nhíu mày nhìn hắn một cái.
Lời này những người khác cũng muốn hỏi, Cố Thừa từ lúc vào cửa, ánh mắt luôn ở trên người Đồng Ngộ, còn có thể khiến anh tự mình xoa thuốc cho, không phải đều nói Cố Thừa tính tình lãnh đạm, không muốn cùng người khác tiếp xúc sao?
Cậu xoay người đi đến lấy hành lý ở góc tường, “Người đều đến đông đủ, có thể chọn phòng rồi đúng không?”
Phương Du bị thái độ Đồng Ngộ làm cho không hiểu được.
Cố Thừa không phải là thần tượng của cậu sao, cậu tại sao chẳng cao hứng mà còn làm như không quen biết vậy?
Căn nhà này tổng cộng có ba tầng, trước đó bọn học cũng đã xem qua phòng, lầu một có hai phòng tương đối nhỏ, hơn nữa còn không có phòng tắm riêng, lầu hai có ba cái phòng lớn, ánh sáng cũng rất tốt, lầu ba có bốn gian.
Phía trên lầu hai và lầu ba có bảy gian phòng, mà bọn họ có tám người, có một người phải ở tại lầu một.
Cố Thừa nắm lấy hành lý của Đồng Ngộ: “Tôi giúp em cầm lên.”
Đồng Ngộ né tránh tay anh: “Tôi ở lầu một.”
Đồng Ngộ không muốn anh giúp đỡ, chính mình cũng lười cầm hành lý, ở lầu một là tiện nhất.
Đồng Ngộ chủ động nói muốn ở lại lầu một thành ra trên lầu vừa đủ người, ‘giang một từ’ tuy rằng không cùng Cố Thừa một tổ, nhưng hắn cũng không từ bỏ việc ở trước mặt Cố Thừa cố gắng tăng độ tồn tại: “Cố lão sư chọn phòng trước đi.”
Cố Thừa nói: “Tôi cũng ở lầu một.”
Đồng Ngộ bước hụt chân, quay đầu lại nhìn Cố Thừa một cái.
Cố Thừa nhìn Đồng Ngộ: “Vừa rồi em nói không quen biết tôi, bây giờ giới thiệu lại một chút, tôi là ngươi hàng xóm mới, Cố Thừa.”
Đồng Ngộ muốn đem rương hành lý đẩy vào phòng, nghe tiếng “Hàng xóm” kia, liền trượt tay, rương hành lý “Phanh” một tiếng va vào khung cửa.
Đồng Ngộ “Nga” một tiếng, Cố Thừa lại lần nữa quan tâm cậu ở phía trước đóng cửa lại……
Đồng Ngộ nghe xong Cố Thừa nói không cần sắp xếp hành lý, cậu liền ngồi ở trên giường, lấy điện thoại ảnh chụp Cố Thừa lướt xuống dưới, trên album di động cũng có rất nhiều ảnh chụp lén của Cố Thừa, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là không thể xóa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra Cố Thừa chắc sẽ không nhìn tới album làm gì.
Chuẩn bị di động tốt, Đồng Ngộ bắt đầu phát ngốc, cậu không nghĩ ra lý do khiến Cố Thừa đến đây, anh cũng muốn xem mắt sao? Không phải trước nay anh đều không tham gia tổng nghệ mà?
Cốc cốc ——
Nghe được có người gõ cửa, Đồng Ngộ giật mình: “Ai?”
Ngoài cửa người không ra tiếng, Đồng Ngộ tim nhảy thình thịch vài cái, cậu đi tới cửa, tay vịn then cửa, hít sâu một hơi mới mở ra.
Mở cửa, liền thấy một đầu lông xanh, chói mắt……
Nghĩ đến đồ chó lúc nãy chủ động đem cậu đi bán, Đồng Ngộ cố nhịn mới không đá hắn một cái: “Tại sao lại là cậu?”
“Không là tôi thì cậu tưởng ai?” Phương Du theo kẹt cửa chen vào tới: “Chả nhẽ cậu tưởng là Cố ảnh đế sao?”
Đồng Ngộ nhìn thoáng qua camera trong phòng: “Nói chuyện phải chú ý vào.”
Phương Du nhất thời im lặng, thuận tay đem Đồng Ngộ vào trong: “Tình huống của cậu bây giờ là sao vậy, Cố Thừa không phải thần tượng của cậu sao, làm sao mà cậu lại hung dữ như vậy?”
Phương Du hỏi: “Hai người có thật là không quen biết không “
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời Phương Du nói, Đồng Ngộ lại lần nữa nhìn về phía cửa: “Ai?”
“Tôi.”
Nghe được là giọng của Cố Thừa, Đồng Ngộ sửng sốt một chút.
Phương Du tại chỗ xoay hai vòng: “DM, phòng của cậu tại sao lại không có cái cửa sổ nào vậy, tôi trốn đi đâu bậy giờ?”
Đồng Ngộ nhìn Phương Du đang hoảng loạn, trợn mắt hỏi: “Cậu có bệnh à?”
Đồng Ngộ vốn dĩ cũng có chút hoảng, nhìn thấy Phương Du như vậy, cậu cố giữ bình tĩnh.
Sợ cái rắm, người đuối lý lại không phải cậu! Mở cửa, là Cố Thừa đứng ở ngoài cửa. “Đồng “
Cố Thừa vừa muốn mở miệng, liền thấy phía sau Đồng Ngộ một cái đầu đầy màu sắc.
Phương Du giật mình núp ở phía sau Đồng Ngộ, vẫy tay với Cố Thừa “Hiii, Cố ảnh đế.”
Cố Thừa lời vừa đến bên miệng liền nuốt vào: “Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Đồng Ngộ chỉ Phương Du: “Có cậu ấy giúp tôi rồi.”
Phương Du ớn lạnh di chuyển đến phía sau Đồng Ngộ: “Ai, vừa rồi cậu có cảm thấy giống như vừa có một cơn gió lạnh thổi qua không?”
Đồng Ngộ: “……” Cậu có cảm thấy, đây là lần đầu tiên cậu thấy được hơi thở khủng bố như thế trên người Cố Thừa.
Lấy lại tinh thần Đồng Ngộ đem Phương Du đẩy ra ngoài:
“Không có cửa sổ thì lấy đâu ra gió mà thổi vào? Đi ra ngoài, về sau cũng đừng đến phòng của tôi.”
…
Cơm chiều là tổ tiết mục chuẩn bị, mọi người một bên ăn cơm một bên giới thiệu với nhau, những người khác nói rõ các khả năng của mình, đến lượt Đồng Ngộ, cậu lại chỉ nói tên và tuổi của mình.
“Đồng Ngộ, 24.”
Một người tự xưng là CEO của một công ti, hắn ta đối với Đồng Ngộ rất có hứng thú: “Nghe nói cậu là nghệ sĩ, có tác phẩm tiêu biểu nào không?”
‘Giang một từ’ một tiếng cười một tiếng: “Nghe anh vấn đề này liền biết thường ngày rất ít lên mạng, cậu ta là dựa vào bạn trai cũ để nổi, bạn trai cũ ngoài ý muốn mà chết của cậu ta có thể xếp thành một đội bóng đá được luôn rồi, anh lên mạng gõ tùy tiện vài từ là có thể thấ.”
‘Giang một từ’ ghi hận Đồng Ngộ đoạt Cố Thừa, nói xong cố ý nhìn thoáng qua phía Cố Thừa: “Cũng không biêt hắn cần bao nhiêu mạng của bạn trai cũ nữa.”
Lời này vừa nói ra, CEO đối với Đồng Ngộ cảm thấy hứng thú kia lập tức không nói nữa.
Cũng chỉ tới tham gia chương trình, ai lại nghĩ đến việc mạng mình cũng không giữ được.
Đồng Ngộ không nói lời nào, nhưng anh em tốt của cậu lại nhìn không được.
Phương Du nói: “Dựa vào bạn trai cũ để nổi danh thì vẫn tốt hơn những loại người không có bạn trai nhưng vẫn cọ để nổi, một người thực sự có bạn trai, còn một người lại là giả.”
Người không có bạn trai nhưng vẫn bịa ra- Đông Ngộ: “……… “Mình rốt cuộc là đã làm sai chỗ nào vậy.
Khẩu vị lúc này của Đồng Ngộ cực kì không tốt, phía trước cậu có Cố Thừa, phía sau có Phương Du, Đồng Ngộ cảm thấy mình không phải tới tham gia tiết mục, mà là tới độ kiếp.
Cơm nước xong, tổ tiết mục phát cho bọn họ mỗi người đã phát một tấm thẻ, cái đó để cho bọn họ viết tên người mà mình cảm thấy thích.
Từ Giang nói: “Mọi người cứ thoải mái mà viết, xem như thử nhân phẩm, không tính về sau.”
Phương Du khó có được một lần cẩn thận: “Chỉ là cảm thấy ấn tượng sơ sơ, không phải như vậy liền tuyển định đúng không?”
Từ Giang nói: “Đúng vậy, chỉ là ấn tượng sơ sơ.”
Phương Du gật gật đầu, nhìn Đồng Ngộ với ánh mắt khó hiểu, Đồng Ngộ trừng mắt nhắc nhở hắn đừng có mà xằng bậy, nhưng mà hai người không hề ăn ý, Phương Du chẳng những không thấy hiểu cậu nhắc nhở, thậm chí còn gật gật đầu.
Đồng Ngộ: “….. “
Có một loại dự cảm không tốt.
Mọi người đem tấm thẻ đã viết cẩn thận giao cho Từ Giang, Từ Giang nói một chút về số phiếu: “Phương Du có một phiếu, Đồng Ngộ có một phiếu.”
Từ Giang: “Cố Thừa có sáu phiếu.”
Cố Thừa có sáu phiếu, những người còn lại một phiếu cũng không có.
Kết quả này Đồng Ngộ không khác với suy nghĩ của Đồng Ngộ, lúc còn đi học rất nhiều người nhờ cậu giúp chuyển thư tình tới Cố Thừa, thư tình gửi cho anh là có thể nhét đầy cậu cặp sách, bâ giờ anh đã là ảnh đế, sáu phiếu vẫn chưa tính cái gì……
Đợi một chút, sáu phiếu?
Đồng Ngộ ở phía dưới bàn bẻ bẻ ngón tay, bọn họ tổng cộng có tám người, cậu và Phương Du chọn lẫn nhau thì sẽ giảm đi hai phiếu, trong tay Cố Thừa có một phiếu, không phải là năm phiếu sao?
Đồng Ngộ nhất thời không hiểu nổi: “Sao lại là sáu phiếu?”
Nam Chi nhìn mắt Cố Thừa: “Cố lão sư có lẽ chọn cậu hoặc hương Du gì đó.”
Nếu Cố Thừa Phương Du, thì cậu ta sẽ có hai phiếu…… Đồng
Ngộ ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Phương Du, đồ chó, là ai đã nói nhất định sẽ chọn cậu, nếu không chọn thì sẽ là cún đâu?!
Phương Du không chú ý đến bên Đồng Ngộ, biết Cố Thừa chọn Đồng Ngộ, Phương Du liền buột miệng “DM” liên tiếp ba cái.
Đồng Ngộ hạn hán lời: “Ngậm miệng lại đi, đồ đầu xanh, đến khi tiết mục được chiếu, cậu mở miệng đều là chửi bậy!”
Phương Du mặc kệ những cái đó, hắn nhìn về phía Đồng Ngộ nháy mắt vài cái: “Không tồi nga.”
Đồng Ngộ: “. “
Không tồi cái đầu cậu ấy, sau khi qua xong có thể đem cậu ta đi luộc được không nhỉ?
Cố Thừa chọn Đồng Ngộ, Đồng Ngộ chọn Phương Du, những người khác bao gồm Phương Du đều chọn Cố Thừa.
Cố Thừa nhìn Đồng Ngộ bộ dáng muốn nói nhưng lại nhịn, cậu sợ anh nghẹn: “Nói đi.”
Phương Du sửng sốt một chút, nhìn nhìn Đồng Ngộ, gì vậy? Cậu là vì cái gì lại nhìn Cố ảnh đế muốn nói chuyện?
Đồng Ngộ vốn định không nói, dù sao cậu nhỏ cũng đã bỏ tiền ra để đầu tư, cậu cũng không định phá hư, nhưng nhìn Cố Thừa như vậy, cậu vẫn là không nhịn xuống: “Cái tiết mục này nếu tiếp tục quay không sợ sẽ xảy ra vấn đề sao?”
Từ Giang không rõ ý của cậu: “Vấn đề gì?”
Đồng Ngộ ý vị thâm trường nhìn Cố Thừa: “Tám khách quý, bảy cái kích cỡ đều giống nhau, chẳng phải rất giống hoàng đế tuyển tú sao?”
**Ý của Đồng Ngộ là trừ Cố Thừa thì bảy người còn lại đều giống nhau( kiểu đều ở dưới) thì chẳng khác gì chương trình tuyển tú của Cố Thừa ý
Từ Giang: “….. “
Những người khác: “….. “
Tuy rằng không biết Đồng Ngộ làm thế nào tính ra bảy cái kích cỡ giống nhau, ông chủ quán bar Tạ Phàm giơ tay làm sáng tỏ một chút: “Cái đó, ta không giống nhau.”
“Vậy anh là tưởng ——” Đồng Ngộ chỉ chỉ Cố Thừa, không quá thích hợp đi?
Tạ Phàm nghe hiểu ý của cậu, xấu hổ nói: “Là Từ đạo diễn bảo ta chọn như vậy, nói là vì hiệu quả của tiết mục.”
Nam Chi cũng nói: “Tôi cũng là Từ đạo diễn bảo chọn như vậy.”
Đồng Ngộ: “?”
Đồng Ngộ đem ánh mắt nghi hoặc nhìn đạo diễn……Cậu không hiểu, Đại Thanh đã diệt vong đã bao nhiêu năm, vì cái gì lại nghĩ làm như vậy sẽ hiệu quả?
Từ Giang sợ cậu nói ra nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Cậu tại sao lại không chọn Cố lão sư?”
Tại sao à?
Đồng Ngộ liếc mắt qua loa nhìn Cố Thừa một cái. “Bởi vì tôi sợ quỷ.”
Đặc biệt là cái loại xác chết đã chết tám năm còn vùng dậy này. Quá dọa người!