Chương 10
******
“Làm gì? Nhìn trộm tôi tắm à?”
“Cậu thấy tôi rảnh lắm sao?” y bị Đồng Ngộ đẩy ra, xoay người lại đi theo cậu, “Tôi theo lệnh tới đưa thuốc cho cậu.”
Cậu không hỏi hắn làm theo lệnh ai, cậu lấy thuốc mỡ trong tay y: “Tôi thấy cậu rất rảnh.”
Phương Du nhìn cậu tự bôi thuốc, khong để ý tới hắn, hắn khoanh tay nhìn Đồng Ngộ: “Cậu và Cố Thừa có chuyện gì vậy, vừa rồi anh ta tới tìm tôi lấy thuốc mỡ, đến lúc tôi xuống lại thấy hai người đang cãi nhau?”
Đồng Ngộ dừng một chút.
Hoá ra Cố Thừa vừa rồi đi lên là tìm Phương Du lấy thuốc, không phải đi tắm rửa, khó trách nhanh như vậy liền đi xuống.
“Đừng nhắc đến anh ta trước mặt tôi.”
Càng không cho hắn hỏi, Phương Du càng tò mò, nghiêng người hỏi: “Hai ngươi quen nhau à?”
Đồng Ngộ bôi thuốc lung tung lên tay vài lần, ném thuốc mỡ xuống rời đi: “Không quen biết.”
“Đánh rắm.” Phương Du quá hiểu cậu: “Không quen biết mà cậu lại tức giận với người ta như vậy à, thùng rác đều đá bay đi, lúc tôi đi lên thì Cố Thừa còn ở phòng bếp nhặt rác kìa, người ta chính là ảnh đế, không quen biết mà lại dọn đống lộn xộn đó cho cậu à?”
Đồng Ngộ không thể tưởng tượng ra bộ dáng Cố Thừa dọn thùng rác, nhưng cậu biết Cố Thừa chắn chắn sẽ giúp cậu dọn dẹp rắc rối, cậu đứng ở cửa, hỏi Phương Du: “Tôi lúc nãy rất hung dữ sao?”
“Cậu còn hỏi à.” Phương Du khoa trương nói: “Cậu không chỉ rất hung dữ, cậu còn rất rất hung dữ, giống như sẽ nhào lên nhai đầu
Đồng Ngộ trước nay chưa từng tỏ ra hư hỏng như vậy trước mặt Cố Thừa, ở trước mặt anh, cậu vẫn luôn là đứa trẻ ngoan. Không biết Cố Thừa có cảm thấy mấy năm không gặp, cậu càng ngày càng hư rồi không, suy cho cùng thì, lúc trước cậu cũng chẳng tốt hơn hiện tại là bao.
Đồng Ngộ cụp mắt xuống.
Quên đi, hư hỏng thì cứ hư hỏng thôi, dù sao anh cũng không thích cậu.
Từ trên lầu xuống dưới, Cố Thừa đã không còn ở trong bếp.
Đồng Ngộ đi ngang qua phòng Cố Thừa liền dừng lại, không biết Cố Thừa tại sao lại tới chương trình này, nhưng nếu là vì trả thù cậu…… Cũng tốt, dù sao lúc trước cậu bịa ra nhiều chuyện như vậy là để Cố Thừa xuất hiện, cho dù có bị ghét cũng không sao.
–
Cố Thừa xin số điện thoại của Đoạn Hàm từ Từ Giang.
Cố Thừa gặp qua Đoạn Hàm một lần vào năm ba sơ trung, vào kỳ nghỉ hè, Đoạn Hàm lớn hơn anh hai tuổi, muốn kẹp chặt cháu trai trong lưng quần, nhưng Đồng Ngộ muốn đi theo Cố Thừa, bởi vậy hai người lạnh lùng nhìn nhau.
Tuy rằng rất nhiều năm không gặp, nhưng nhận được điện thoại Cố Thừa, Đoạn Hàm vẫn là cái giọng điệu như gặp đối thủ không đội trời chung không bằng: “Cố ảnh đế có thể rảnh rỗi mà gọi điện thoại đến cho tôi sao?”
Cố Thừa: “Đồng Ngộ có bạn gái chưa?”
Tuy rằng anh đã hỏi Phương Du, nhưng anh còn muốn Đoạn Hàm lại xác nhận lại một lần, cho dù anh biết hỏi câu này chắc chắn sẽ nhận lại câu trả lời không quá dễ chịu.
Cố Thừa cũng không để ý những lời này, anh có thể đi làm thêm, nhưng anh lúc ấy cũng vừa thành niên, sắp bước vào đại học, anh có thể nuôi sống mình, nhưng không thể nuôi được Thẩm Ninh.
Cố Thừa vốn nghĩ rằng mình chỉ đổi nơi ở, nghỉ lễ vẫn có thể trở về gặp Đồng Ngộ, nhưng việc đã đi quá xa so với anh tưởng tượng, vừa về Cố gia anh đã bị đưa ra nước ngoài, liền đi là bốn năm, bọn họ không cho anh liên lạc với người trong nước, thuê người quan sát nhất cử nhất động của anh, không thể liên lạc với Đồng Ngộ, cũng không thể liên lạc với Thầm Ninh.
Sau khi về nước anh liền đến Dung Giang, nhưng lúc đó Đồng Ngộ đã dọn đi.
Thẩm Ninh nói cho hắn, lúc Đồng Ngộ học cao trung có bạn gái, hai người cùng nhau thi vào đại học.
Bốn năm, anh mỗi ngày mỗi đêm đều ở đợi sau khi trở về có thể cùng Đồng Ngộ yêu đương, nghe được Thẩm Ninh nói, cả người anh như bị đào rỗng, trái tim nặng trĩu rơi xuống, rơi xuống nơi lạnh lẽo nhất.
Rốt cuộc, anh vẫn không thể đem Đồng Ngộ về nhà nhốt lại, anh tự khuyên chính mình, chuyện Đồng Ngộ có thể thích một cô gái là chuyện tốt.
Mấy năm nay mỗi khi anh nhịn không được muốn đi tìm Đồng Ngộ, anh đều tự nói với chính mình —— đứa nhỏ của anh xứng đáng nhận những điều tốt nhất.
Mãi cho đến khi thấy video phát sóng trực tiếp của Đồng Ngộ ở trên mạng, anh mới biết được đứa nhỏ ngày đên nhớ mong cũng vào giới giải trí, còn luôn miệng bạn trai cũ, tất cả đều tử vong, từng giọt từng giọt tình cảm trào ra, tất cả đều nghe rất quen thuộc,
“Cậu còn cười?” Nếu không phải cách một cái điện thoại, Đoạn Hàm đã đánh thẳng lên mặt anh: “Cố Thừa, cmn cậu còn là người sao?”
Đoạn Hàm mắng cái gì đó trong điện thoại, Cố Thừa không nghe kỹ, anh chỉ nghe được Đoạn Hàm nói Đồng Ngộ lần cuối đến Dung Giang là vào mùa đông, lần đó trở về cậu bệnh nặng, sau đó cậu không đến đó nữa.
Đoạn Hàm không nói Đồng Ngộ sinh bệnh gì, nhưng Phương Du vừa rồi nói tâm lý Đồng Ngộ có vấn đề, là nhờ vào anh mới tốt lên, cái dạng gì vấn đề có thể dựa anh tốt lên, là vấn đề gì mà thấy anh mới tốt lên được?
Cố Thừa không dám hỏi.
………… wattpad: 520sweet…………
Sáng sớm hôm sau, Đồng Ngộ bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, từ trong phòng đi liền thấy Phương Du cùng Giang Nhất Ngôn ở trong phòng bếp cãi nhau.
Nam Chi dựa vào cầu thang xem náo nhiệt, Đồng Ngộ đi qua hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”
Nam Chi cười nói: ” Đang cãi nhau.”
Đồng Ngộ nhìn đám người bọn họ không hiểu tại sao lại cãi nhau, sáng sớm không cho người ta yên tĩnh: “Tại sao?”
Nam Chi nói: “Đánh nhau xem bữa sáng ăn cái gì.”
Nhiệm vụ tổ chương trình giao đều là nội trợ, Giang Nhất Ngôn liền nghĩ đến nấu cơm, Phương Du ngày hôm qua chỉ lo làm việc trượng nghĩa, không xem nội dung, đến sáng nay mới thấy nhiệm vụ này mình không biết làm.
Đồng Ngộ: “Ai biết thì làm, này có cái gì đâu mà cãi.”
Đây mới là điều buồn cười, Nam Chi nói: “Nhưng hai người bọn họ ai cũng không biết.”
Đồng Ngộ: “….. “
Đồng Ngộ tựa hồ nghe được tin dữ: “Như vậy không phải sẽ không có cơm ăn sao?”
Nam Chi thấy cậu vì không có cơm ăn liền bày ra bộ mặt ủy khuất, cười nói: “Để bọn họ cãi một hồi đi, lát nữa tôi làm.”
Nam Chi khuôn mặt không dính khói lửa phàm tục, cặp mắt kính dường như mang theo một cỗ tiên khí, đẹp trai lai láng, nhìn không rất giống người biết nấu cơm.
Đồng Ngộ: “Anh sẽ nấu cơm?”
Nam Chi nói: “Tôi nấu cơm cũng không tệ lắm, cậu có đặc biệt muốn ăn cái gì không?”
Đồng Ngộ có chút đói bụng: “Có thể ăn mì không?”
Nam Chi nghĩ nghĩ: “Có thể, tôi hình như thấy trong thấy tủ lạnh có mì sợi.” Từ khoé mắt y thấy có người đứng phía trên, Nam Chi quay đầu: “Cố lão sư, chào buổi sáng.”
Đồng Ngộ cứng đờ, quay đầu nhìn sang, còn chưa kịp làm ra biểu tình trên mặt, liền nghe Cố Thừa hỏi: “Muốn ăn mì sao?”
Đồng Ngộ mở miệng, nghĩ đến tối hôm qua bọn họ mới vừa cãi nhau……À không, là cậu đơn phương la lối ầm ĩ, Đồng Ngộ không lên tiếng.
Cố Thừa cả đêm không ngủ, vẫn luôn đợi Đồng Ngộ dậy, không nghĩ đến việc anh vừa đi rửa mặt đã bị người khác nhanh chân đến trước.
Anh từ trên lầu đi xuống, nhìn Đồng Ngộ vẻ mặt biểu tình “Anh muốn độc chết tôi à” đứng ở kia, Cố Thừa nói: “Đi rửa mặt đi.”
Đồng Ngộ chưa bao giờ giận nhau qua đêm với Cố Thừa, nghe anh nói, tuy rằng ở trong lòng cậu lầu bầu một câu “Anh ra lệnh cho ai”, ngoài miệng lại vẫn thành thành thật thật “À” một tiếng.
Cầu thang hẹp, Đồng Ngộ dựa sát tường, cố gắng không cùng Cố Thừa tiếp xúc thân thể, nhưng đang thuận lợi đi qua, cổ tay cậu đột nhiên bị nắm lấy.
Đồng Ngộ mờ mịt ngẩng đầu……
“Mỳ xào trứng và thịt heo được không?”
Đồng Ngộ nhìn thoáng qua cổ tay bị anh nắm chặt: “…. “
Có thể thì có thể, nhưng anh nắm tay tôi hơi đau. Đồng Ngộ gật gật đầu: “Được.”
Ánh mắt Cố Thừa như muốn đem Đồng Ngộ nhốt lại bên trong, Đồng Ngộ chưa từng thấy ánh mắt này của anh, chỉ nhìn thấy mắt anh đầy tơ máu.
Người này tối hôm qua không có ngủ à?
Cố Thừa lại nắm một hồi mới buông ra tay: “Đi đi.”
Đồng Ngộ cảm giác ngón cái Cố Thừa ở trên tay cậu vuốt ve một chút, sởn da gà, tuy rằng buông tay ra, cậu lại bối rối đến mức không để ý xung quanh, cất bước liền chạy lên lầu.
Nhìn Đồng Ngộ chạy mất hút, Cố Thừa mới quay đầu, nhìn Nam Chi vẫn luôn đứng ở kia.
Nam Chi đẩy đẩy mắt kính trên mũi, cười cười: “Để tôi đi xem có mì không.”
*****
Cố Thừa cảnh cáo nhìn về phía Nam Chi: “Của tôi.”
Nam Chi: “À, tôi biết.”
[020823]