Chương 4
Lật qua lật lại xem số dư mấy lần, tôi có chút không hiểu nổi tiêu chuẩn động lòng của hệ thống này.
Chúng tôi không có nền tảng tình cảm, từ thái độ lạnh nhạt của Thẩm Đình sau khi kết hôn, chắc chắn anh cũng không thích tôi.
Tiêu chuẩn động lòng rất kì lạ, chẳng lẽ là ám chỉ chuyện kia?
Dẹp đi, xấu hổ quá, tôi đưa tay che hai má ửng hồng, liên tiếp mấy ngày không dám nói chuyện với anh.
Thứ hai đi làm, tôi nghe được một tin dữ.
Quản lý trực tiếp của tôi nghỉ bệnh, công việc của anh ta tạm thời giao cho tôi.
Cường độ làm việc của tôi vốn đã lớn, lại thêm phần việc này, tôi tăng ca liên tục nửa tháng, không có một ngày nào tan làm trước mười một giờ tối.
Về đến nhà, trong phòng khách chỉ bật một cái đèn nhỏ, cửa phòng Thẩm Đình đóng chặt, đã ngủ từ lâu.
Tôi đưa tay xoa xoa vai, ngã người xuống ghế sô pha, chỉ cảm thấy tất cả lỗ chân lông đều tỏa ra sự mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ sát đất, tòa nhà cách đó không xa vẫn còn khá nhiều tầng sáng đèn. Cuộc sống ở thành phố này chính là như vậy, bề ngoài thì hào nhoáng, nhưng thật ra là hi sinh vô số thời gian và sức khỏe để đổi lấy sự phồn hoa ngắn ngủi.
Tôi cảm nhận rõ ràng được tinh thần mình càng ngày càng mệt mỏi, tâm trạng cũng càng ngày càng nặng nề, giống như bị nhét trong một cái bình, buồn bực đến mức không thở nổi.
Cứ tiếp tục như vậy thật sự không được, tôi lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn ngân hàng kia, âm thầm đưa ra quyết định.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi dậy thật sớm, Thẩm Đình vẫn ngồi trên sô pha đọc sách.
Tôi cởi dây áo ngủ, đi tới ngồi xuống cạnh anh.
“Anh có thể rửa táo cho em không?”
“Phụt…”
Thẩm Đình vừa hay đang cầm cốc uống nước, anh bị sặc, miễn cưỡng nuốt nước xuống.
“Cái gì cơ?”
Lần đầu tiên cọ sát gần giáo sư Thẩm như vậy, tôi cũng rất căng thẳng, cúi đầu, không dám nhìn mặt Thẩm Đình.
“Anh… anh có thể rửa giúp em* không?”
Rất lâu sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn.
“Được.”
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, tôi nhìn lướt qua, thấy tin nhắn báo tiền đến của ngân hàng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đang định nói chuyện thì một cánh tay trắng nõn cứng cáp đã ôm lấy thắt lưng tôi.
Đầu óc tôi trống rỗng.
“Anh làm gì thế?”
*Chữ “tắm” vào chữ “rửa” trong tiếng Trung là cùng một chữ, nữ chính nói “rửa giúp em”, Thẩm Đình lại nghe ra là “tắm giúp em”.
5
Đang là cuối hè, thời tiết vẫn vô cùng nóng bức, chỉ sáng sớm hoặc tối muộn mới có chút mát mẻ.
Tôi mặc váy ngủ mùa hè làm bằng lụa tơ tằm, bên ngoài khoác áo màu vàng nhạt. Thắt lưng áo ngủ vốn đã bị tôi kéo rất lỏng, bây giờ tay Thẩm Đình đặt lên, hơi dùng sức một chút, cái áo ngủ lập tức tuột xuống vai.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Thôi xong, tôi không mặc áo lót!
Hơi thở trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên nặng nề, Thẩm Đình đưa tay xoa đầu vai tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, lưng tôi lập tức nổi da gà.
Kí ức không vui đêm tân hôn khiến tôi vô thức sợ hãi.
Tôi hoảng hốt đưa tay đẩy Thẩm Đình ra.
“Ừm, em nói là rửa táo, trong tủ lạnh có táo xanh em vừa mua hôm qua.”
“Thôi vậy, để em tự đi rửa.”
Tôi kéo áo ngủ lên, túm chặt cổ áo rồi chạy mất dép.
Đứng trong bếp, lúc mở vòi nước, bắp chân tôi vẫn đang vô thức run rẩy. Tôi hít sâu một hơi, đặt tay dưới vòi nước rửa sạch, tâm trạng mới từ từ bình tĩnh lại.
Rửa sạch táo xanh bỏ vào trong khay thủy tinh, tôi lại mở điện thoại di động ra, nghiêm túc xem lại tin nhắn, khóe miệng cong lên.
Tự nhiên kiếm tiền dễ thế nhỉ.
Thẩm Đình không phải là một người ham muốn cao, ngoài cái đêm tân hôn anh uống rượu say ra. Chúng tôi chưa từng yêu ai, đều không có kinh nghiệm, đêm đó anh mạnh mẽ đâm vào, khiến cả hai chúng tôi đều gặp nạn.
Tôi vô cùng sợ đau, Thẩm Đình cũng không tốt hơn là bao. Kể từ ngày đó, chúng tôi vô cùng ăn ý không nhắc đến chuyện đó nữa.
Cho nên thỉnh thoảng tôi nói bừa một chút cũng rất an toàn.
Ta cầm lấy một quả táo xanh, cắn một miếng lớn. Nước tràn ra bốn phía, thanh ngọt thơm giòn, tựa như hương vị mùa xuân.
Tôi hài lòng gật đầu, bưng khay trái cây lên phòng khách, đặt lên bàn trà