Chương 91 - Em cầu xin anh
“Đi thôi! Chúng ta rời khỏi nơi này!”
Ngay lập tức, người cưỡng chế Vỹ Điệp ra khỏi căn phòng giam, cô chống chế trong vô lực, lại không dám lớn tiếng vì sợ bị phát hiện sẽ liên lụy đến Phù Oánh.
Cô bị nhốt ở đây khá lâu nhưng chưa từng được ra ngoài không biết khung cảnh ra sao, hóa ra bên ngoài là một ngôi biệt thự nhỏ, thuộc hạ canh gác sớm đã bị Phù Oánh đánh thuốc mê ngủ say.
Anh bòng Vỹ Điệp tới đâu đều nhắm chuẩn thời cơ hạ gục đối thủ, hành động của anh vô cùng nhanh gọn lẹ, cứ như là người được đào tạo chuyên nghiệp.
Ít lâu sau cả hai cũng rời khỏi nơi đó, Vỹ Điệp không ngờ bản thân có thể thoát ra dễ dàng, linh cảm không ngừng mách bảo cô chuyện chẳng lành, cô cố gắng khuyên Phù Oánh bỏ lại mình nhưng đều vô dụng.
Phù Oánh bòng cô vào con xe đã đậu sẵn ở gần bụi rậm, sau đó lái xe đưa cô đi, khi đã rời khỏi nơi nguy hiểm anh mới giải thích rõ đầu đuôi mọi chuyện với Vỹ Điệp.
“Anh là người của Quách Tổng?”
Vỹ Điệp kinh ngạc đến há hốc mồm, nhìn người đàn ông đang phi nhanh chiếc xe mãi không chớp mắt.
Phù Oánh cũng không giấu giếm, thừa nhận kể hết toàn bộ. Ban đầu Quách Hạo Minh chỉ nhờ cậy anh bảo vệ Vỹ Điệp, sau này khi biết cô vì trả thù Yên Đới Nam nên anh cũng đã nhúng tay vào giúp đỡ.
“Vỹ Điệp, đừng lo, chúng ta đi qua khỏi cánh rừng phía trước sẽ ổn thôi.
Quách Hạo Minh đang dẫn theo người đến đây tiếp ứng, cảnh sát ở đây cũng vào cuộc rồi, hắn sẽ không thoát được đâu.”
“Không…”
Vỹ Điệp lắc đầu liên tục, tâm trí cô rối bời cả lên, vừa sợ Yên Đới Nam xảy ra chuyện, cũng vừa sợ cả Phù Oánh và Quách Hạo Minh sẽ gặp nguy, bởi cô nhớ rất rõ câu nói của Yên Đới Nam, nơi đây là địa bàn hoạt động mạnh nhất của hắn, 10 người cảnh sát đã có hết 8 người bị mua chuộc.
Lời của Phù Oánh vừa nói ra chỉ e….đây là cái bẫy do Yên Đới Nam dựng lên để giết họ.
“Phù Oánh, đừng mang theo tôi! Làm ơn dừng lại đi! Đây là bẫy đó!”
Cô dùng hết lời can ngăn, nhưng người đàn ông hoàn toàn bỏ ngoài tai, anh tự tin mình giỏi, ra được khỏi nơi giam giữ của một lão đại chỉ cần cố thêm một chút nữa thì anh đã có thể hoàn thành nhiệm.
“Phù Oánh, anh mau bỏ tôi lại rồi chạy nhanh đi! Yên Đới Nam chắc chắn đang đuổi theo đấy!”
Vỹ Điệp chắp tay lạy lục, vì anh đang lái xe mà cô không thể dùng sức can ngăn.
“Vỹ Điệp, cô đừng lo! Tôi đã báo cho Hạo Minh rồi, họ sắp đến nơi tiếp ứng cho chúng ta, cố thêm một chút nữa thôi!”
Đứng trước những lời khuyên, Phù Oánh chỉ tập trung cho chuyện của mình, đạp ga tăng tốc, xe bắt đầu vào đầu cánh rừng.
Dưới tầng hầm tối đen, khi ánh đèn chiếu rọi nét mặt của hai người trong xe liền lập tức tối sầm, phía trước có rất nhiều xe dựng ở đó cản lại, bóng đèn rọi rõ khuôn mặt của người đối diện.
– Yên Đới Nam…không hay rồi…
Vỹ Điệp đoán không sai, đây là bẫy do hắn dựng lên để bắt người hợp tác với cô, từ đầu hắn sớm đoán được sẽ có người đến cứu cô, cho nên mới để cô dễ dàng rời khỏi dinh thự.
Phù Oánh nhanh chóng đánh lái chuyển hướng, nhưng phía sau cũng đã bị chặn, người của Yên Đới Nam đã bao vây, căn bản không còn đường thoát. Vỹ Điệp bắt lấy ngay tay của Phù Oánh, hết lời mềm cứng.
“Phù Oánh, bỏ tôi lại đây! Anh nghĩ cách chạy đi!”
“Chạy kiểu gì hả cô Yến? Chúng ta đã bị bao vây rồi!
Cô ở yên trong đây đừng bước ra ngoài!”
Giọng mất kiên nhẫn, Phù Oánh biết lần này lành ít dữ nhiều, anh lấy khẩu súng chuẩn bị tư thế, trước khi đương đầu với nguy hiểm anh còn cố gắng thông báo cho Quách Hạo Minh đang đến ứng cứu.
Đám người của Yên Đới Nam đã rời khỏi xe vây quanh con xe bị cô lập, hắn nhìn thấy người cứu Vỹ Điệp là Phù Oánh không khỏi trào phúng trong lòng.
“Bắt hai người đó lại!”
Lời vừa dứt, bất ngờ viện đạn bắn lủng kính xe đến chỗ hắn, may mà người nhanh nhẹn né kịp, Phù Oánh đã chủ động tấn công trước. Anh nhân cơ hội bên kia chưa kịp rút súng đã bắn trước, lao ra ngoài hạ gục vài tên.
“Thằng chó! Bắt sống nó!”
Tiếng súng đạn va nhau ầm khắp khu hầm, Vỹ Điệp bị thứ âm thanh to lớn kinh hoàng ấy dọa sợ, nhìn ra cửa kính lại thấy đám người kia đã bắn Phù Oánh bị thương.
Cô tức tốc mở cửa ra ngoài, còn chưa bước đã ngã chổng vó, chân cô đau không đi được, Yên Đới Nam liền chạy đến tóm lấy cô.
“Yến Vỹ Điệp, muốn trốn sao?”
Vỹ Điệp lắc đầu phủ nhận, Yên Đới Nam lập tức kéo cô đứng dậy, chân đau không thể đứng vững cô dật dựa ngay vào hắn, bị cánh tay rắn chắc của hắn giam cầm eo nhỏ.
“Đới Nam, anh tha cho Phù Oánh đi, đừng làm hại anh ta!
Anh ta không có liên quan gì với em hết!”
Giọng tha thiết xin hắn, Phù Oánh chỉ một mình, người của Yên Đới Nam trên dưới cũng 20 người, dù anh có giỏi đến mấy cũng cho giải quyết được vài tên rồi bị tóm.
Phù Oánh bị áp chế quỳ rạp dưới đất, trên mặt và thân rỉ ra máu tươi, hai tay bị hai người giữ lấy, Vỹ Điệp chứng kiến lo lắng tột cùng, không ngừng van cầu.
“Đới Nam, em xin anh tha cho Phù Oánh đi!
Anh ta không phải là người hợp tác với em!”
“Không ư? Đã có gan đến đây cứu người, còn muốn bắt tôi mà nói là không phải đồng bọn của cô sao?
Vỹ Điệp, cô nghĩ tôi còn là thằng ngu để cô dắt mũi sao?”
Hắn gắt gỏng vào tai cô từng âm thanh chói cả màng nhĩ, thả tay để Vỹ Điệp đứng không vững cũng quỳ xuống. Cây súng trong tay hắn đột ngột hướng ra trước làm cô sợ hãi gấp bội phần.
“Đới Nam, em xin anh! Hãy quay đầu có được không?
Cảnh sát đang tới đây đấy!”
Cô ở dưới ôm chân hắn, van cầu khóc lóc, không muốn hắn tiếp tục gây ra thêm tội ác, nhìn Phù Oánh đang bị đánh mà cô cảm thấy tội lỗi đầy mình.
Hắn kéo tóc cô, khom người đay nghiến nhìn cô chòng chọc, một tia chiếm hữu và ghen tị dâng lên trong lòng hắn. Không nhiều lời, hắn bắn ngay vào chân Phù Oánh, máu bắn tung tóe làm người khác phải kinh hãi.
“ĐỪNG!!!”
“Đới Nam, anh dừng lại đi! Em cầu xin anh!”
Cô gái nhỏ khóc nức nở lên, gắt gao nắm chặt lấy một góc ống quần, hắn nhìn thấy cô khóc vì người đàn ông khác thì tính khí càng thập phần điên loạn.
“Yến Vỹ Điệp, có phải cô thích hắn không? Cho nên cô bất chấp cầu xin?”
“Không, Đới Nam, làm ơn.
Em yêu anh, em chỉ có mình anh, đừng làm chuyện sai trái nữa có được không?”
Vỹ Điệp lắc đầu kêu khóc, cô khóc vì sợ hãi, sợ hắn còn tiếp tục sẽ không còn cơ hội.