Chương 87 - Cô phải sống
Hắn vẫn thua, thua cho chấp niệm của hắn đối với Vỹ Điệp, dù tuyệt tình đến mấy thì trái tim này vốn đã dành trọn cho cô, thứ hắn đối xử với cô bây giờ chỉ là sự giận dữ.
Tia tình cảm và lí trí không ngừng đối kháng nhau, một vệt máu nhỏ len lỏi ra ngoài từ hai cánh môi nhạt đập vào mắt hắn. Vỹ Điệp đạt giới hạn đau đớn thể xác, cổ họng đã không thể giữ được ngụm máu đau đớn, dần dần chảy ra càng lúc càng nhiều.
“Dừng lại!”
Cánh tay chắn ngay cây gậy của Uyên Hà, mọi đông tác đều chửng lại, tưởng chừng hắn đau lòng tha cho Vỹ Điệp mà người phụ nữ kia có chút không hài lòng nhìn hắn.
Giây sau, suy nghĩ đó liền bị đá bay, hắn quẹt vệt máu trên cằm Vỹ Điệp, tàn nhẫn đẩy cô ra không chút lưu luyến. Chớp mắt hắn quay người bòng ngay Uyên Hà lên chiếc giường gần đó, vuốt ve lên khuôn mặt diễm mĩ của cô ta.
“Bảo bối, chờ anh một chút, chúng ta đổi trò chơi nhé?”
“Đổi trò?”
Uyên Hà không hiểu ý hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im, hắn gật đầu xoa mặt cô ta rất cưng chiều rồi rời tay không lưu luyến.
Hắn bước đến chỗ Vỹ Điệp đang nằm thoi thóp, cơ thể có chút co giật nhẹ vì đau, hàng cong dài không ngừng động đậy như bướm bay trong bão táp.
Máu ở dưới sàn dần sẫm màu thành một ổ đỏ thẫm kinh hãi, hắn đỡ cô gái yếu ớt ngồi dậy, bóp lấy mặt nhỏ của cô, bày ra vẻ mặt hận đến thấu xương tủy quẹt cho hết máu đang chảy. Sau đó kéo lê thân tàn tạ của cô ngồi ở một góc giường, mặc chân cô chảy máu rất nhiều hắn cũng đè nén không quan tâm, lưu giữ trong đầu sự ghét bỏ dành cho cô, nhất quyết chối bỏ tình cảm còn trong trái tim hắn.
Vỹ Điệp dật dựa ngã lên chiếc gối gần đó, hắn không cho cô cơ hội yên thân đỡ cô ngồi dựa vào thành giường, bắt cô phải nhìn cách hắn trả thù cô.
“Yến Vỹ Điệp, cứ ngồi đó mà xem vợ chồng tôi ân ái đi nhé!”
Lời thốt ra cứng rắn vô cùng, người ta chỉ thấy yêu đã hóa thành thù, chỉ có hắn mới biết bản thân đang cố kháng cự lại tình yêu hắn dành cho cô gái đáng thương kia.
Hắn dằn vặt giữa chấp niệm khó buông bỏ và nỗi thống hận, dùng tia lí trí oán hận cực cao để hành hạ Vỹ Điệp, nhưng hắn lại không nhận ra hắn cũng đang hành hạ chính bản thân mình đến trầy da tróc vẩy.
Vỹ Điệp giờ đây không còn đủ sức quan tâm, nước mắt nhạt nhòa sớm cuốn đi tất cả, yêu hận đan xen trong một khắc đều hóa thành tro bụi. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, nụ cười nghiệt ngã nở trên môi mà ngay cả cô cũng không biết mình cười vì điều gì?
Cô làm theo lời hắn mở mắt nhìn hắn và người phụ nữ kia hành hạ cô.
Trước cặp mắt tối đen, hắn nhanh chóng cởi áo, vồ lấy cô gái đang nằm ngoan ngoãn trên giường, Uyên Hà cũng rất phối hợp với hắn, muốn để Vỹ Điệp chứng kiến nỗi đau của địa ngục, chứng kiến cuối cùng cô là người thua cuộc.
Cả hai thật sự làm chuyện nam nữ trước mắt Vỹ Điệp, âm thanh dơ bẩn phát ra khiến người khác nghe cũng phải phẫn nộ. Thế mà, Vỹ Điệp không cười không nói, chỉ có giọt lệ cùng cực rơi ra, rơi đến khi mí mắt buồn trìu cụp xuống, cô chìm vào cơn mơ màn.
Rất lâu sau đó, Vỹ Điệp tỉnh dậy trong mơ hồ, thấy bản thân vẫn còn đang bị nhốt, nằm trên chiếc giường lạnh toát, toàn thân cô nhức nhối. Quan sát, Yên Đới Nam và Uyên Hà đã rời đi, cô lồm cồm ngồi dậy, phần chân bị đánh liền truyền đến cảm giác đau tận xương tủy.
Nhìn xuống thì thấy nó đã được băng bó, cô đảo mắt ngó xung quanh, căn phòng trống rỗng và tĩnh mịch như lúc ban đầu, cả vũng máu kinh hoàng cũng đã được xử lí sạch sẽ.
Vỹ Điệp gian nan quằn quại trên giường, bóng tối phủ lấp, bốn bức tường kín vững chắc như nhà lao làm cô ngột ngạt. Cô dùng chút sức lực yếu ớt cố di chuyển, từ thể xác tới tinh thần chỉ toàn đau đớn, cô nén nhịn mọi cảm xúc thành công tựa người vào thành giường.
Sau một hồi thở dốc, Vỹ Điệp cuối cùng cũng bình tĩnh lại đầu óc, suy nghĩ lại những việc đã xảy ra.
Lúc này, nước mắt cô không còn rơi nữa, nỗi tuyệt vọng đã ăn mòn linh hồn cô, chỉ muốn bản thân sớm chết đi để chấm dứt tất cả. Nhưng…chết bằng cách gì khi mà sức lực để tự kết liễu bản thân cũng không có?
Cơ thể cô như đạt cực hạn chịu đựng, đôi mắt đẹp đẽ sau bi kịch sớm đã trở nên mờ đục, mọi thứ hiện giờ cô nhìn thấy cứ như ảo giác, chẳng còn phân biệt được thực hư, cũng chẳng còn nghị lực chống đối.
Ngày qua ngày, không biết là bao lâu, Vỹ Điệp chỉ nhớ Uyên Hà lúc nào cũng vào tát mặt cô vài cái, cô không phản kháng, không oán hận, bởi mỗi lần Uyên Hà xuất hiện đánh cô, ánh mắt thanh lãnh lại hướng vào bóng người đứng sau cánh cửa sắt âm thầm quan sát.
Yên Đới Nam luôn chứng kiến cô bị Uyên Hà phát tiết, nhưng hắn không can ngăn, chỉ liếc sơ một cái rồi rời đi. Lúc bóng hắn khuất dần Vỹ Điệp sẽ rơi lệ, là giọt tiếc nuối muộn màng.
….
Bên ngoài âm lên tiếng kêu âm u của côn trùng, Vỹ Điệp đoán trời đã tối, trong phòng kín cũng dần chuyển sắc đen hơn. Thức ăn cho cô lại được mang vào, một chén cháo lỏng và vài cọng rau đặt ngay mép giường.
Vỹ Điệp liếc mắt u buồn trong vài giây, dường như đã buông bỏ sự sống không còn thiết ăn uống. Cộng thêm, việc cô bị đánh vào mặt đến ửng đỏ sưng tấy, đau đớn khiến cô há miệng nhỏ cũng khó khăn chứ đừng nói đến có thể căng miệng mà nuốt thức ăn.
Cửa sắt lại đột ngột mở, bóng người quen thuộc lách vào trong, Yên Đới Nam hướng mắt ác ý chòng chọc vào số thức ăn chưa động tới, nhả giọng không vừa ý hỏi.
“Tại sao không ăn?”
Cô gái nhỏ không thiết nói chuyện, từ lúc biết được sự thật cô như người câm, ngoài vẻ mặt đờ đẫn ra thì không còn gì khác. Yên Đới Nam trông người như vậy đã được 5 ngày, dần mất hứng thú.
– Yến Vỹ Điệp, tôi muốn xem đoạn đường cuối cùng này ai sẽ thắng?
Hắn khiễng chân đến ngồi ở mép giường, cầm lấy chén cháo, múc một muỗng đút cho Vỹ Điệp, nhưng người cả há miệng cũng không làm.
“Mở miệng ra! Yến Vỹ Điệp, cô phải sống, sống để còn nhìn thấy tôi giết đồng bọn của cô!”
Giọng to gần như hét vào mặt Vỹ Điệp, Uyên Hà ở ngoài trộm nhìn thấy không khỏi vui sướng trong lòng, cuối cùng cô ta cũng cảm thấy yên lòng, người đàn ông cô ta yêu cũng thuộc về riêng một mình cô ta.
Yên Đới Nam ở bên trong cưỡng chế Vỹ Điệp nuốt cháo, sau cùng cô không chống đối, thật sự nuốt từng muỗng.
Hắn thấy cô ngoan ngoãn như đang giở chiêu trò liền tức giận hất cả chén cháo nóng vào người cô.
“Hóa ra là giả vờ muốn tôi hầu hạ cô sao?”